"Ừm sao sao..." Uyển Uyển ở một bên vừa ăn vừa chép miệng.
Nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu nhìn về nàng, lập tức giơ tay lên đưa tới trước mặt nàng.
Lưu Vãn Chiếu nhìn bánh xốp đường trắng đầy nước bọt liền lắc lắc đầu.
"Ăn ngon lắm đó." Uyển Uyển trợn đôi mắt tròn vo lên.
"Em tự mình ăn đi, nơi này còn có rất nhiều."
Hà Tứ Hải ở bên cạnh mở túi ra, Lưu Vãn Chiếu cũng không khách sáo nữa, đưa tay cầm một cái.
Uyển Uyển lúc này mới thu tay nhỏ về, tiếp tục ừm sao sao...
"Cô bé này thật là vui vẻ, con của các cháu sau này mà giống như này thì thật tốt.” Bà nội ở bên cạnh cười ha hả.
Mà lúc này Trương Lục Quân đang bận giết gà ở trong sân.
Hà Tứ Hải đưa tay quay đầu Uyển Uyển sang chỗ khác, nhưng mà nàng lại tò mò chuyển qua.
"Giết gà, đừng xem."
"Thật là đáng sợ sao?"
"Đúng, thật là đáng sợ."
Uyển Uyển nghe vậy trực tiếp xoay người, sau đó nhỏ giọng nói: "Gà ăn rất ngon."
"Đúng, buổi trưa em ăn nhiều một chút." Hà Tứ Hải bắt đầu cười ha hả.
"Được nha." Uyển Uyển nói một cách trịnh trọng.
Tất cả mọi người đều cười vui.
Mà Hà Tứ Hải chú ý tới, Lưu Vãn Chiếu theo bản năng mà bắt đầu cầm lấy cái bánh xốp đường trắng thứ hai.
Phải biết trước đó nàng rất ít khi ăn đồ ngọt.
Hà Tứ Hải cũng không ở lại lâu, sau khi ăn xong cơm trưa rồi để lại cho Trương Lục Quân một vài thứ.
Ba người liền trở về Hợp Châu.
Bà nội đúng là có chút không muốn, nhưng cũng chỉ là một chút, bởi vì đã thương lượng được rồi, qua mấy ngày nữa, bọn họ sẽ cùng đến Hợp Châu.
Mấy ngày sau đó, bình thản không có gì lạ.
Hà Tứ Hải mỗi ngày ngoại trừ đưa đón bọn nhỏ đi học ra thì chính là lắc lư ở bên ngoài.
Mà Lưu Vãn Chiếu cũng vừa mới có thai, còn không cần tĩnh dưỡng ở trong nhà, mỗi ngày đều tiếp tục bận việc liên quan tới quỹ.
Thế nhưng nói thực sự, trong lòng Lưu Vãn Chiếu có chút thất vọng nho nhỏ. nàng còn vẫn chờ Hà Tứ Hải cầu hôn nàng đây.
Trong lòng nàng an ủi mình là Hà Tứ Hải bận bịu, nhiều chuyện, chuyện cần làm đều là có ý nghĩa, bởi vậy nên mới quên.
"Vãn Chiếu, quyết định ngày cưới chưa?"
Đi ra từ ngân hàng, trên đường trở về công ty, Tiền Tuệ Ngữ hỏi.
"Hắn còn chưa cầu hôn tôi nữa." Lưu Vãn Chiếu có chút bất mãn nho nhỏ.
“Chuyện này... Hà tiên sinh có lẽ có chuyện nên mới quên, nhưng mà các người cũng đã đàm hôn luận gả rồi, có cầu hay không, thực ra cũng chỉ là một cái hình thức." Tiền Tuệ Ngữ an ủi.
"Nói thì nói thế, thế nhưng hắn đã đồng ý với tôi rồi." Lưu Vãn Chiếu nhỏ giọng nói.
Tiền Tuệ Ngữ cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể chuyên tâm lái xe.
Lưu Vãn Chiếu càng nghĩ càng giận, mắt thấy trời cũng sắp tối rồi, thế là tức giận nói: "Chúng ta không trở về công ty nữa, đi ăn cơm đi, ăn chút đồ ăn ngon."
"Được, cô muốn ăn cái gì?" Tiền Tuệ Ngữ đương nhiên là sẽ không phản đối.
"Nồi lẩu, tôi nghĩ ăn lẩu."
Vốn chỉ là thuận miệng nói, nhưng nghĩ đến nồi lẩu, nàng lập tức cảm thấy miệng lưỡi sinh cay, trở nên vô cùng muốn ăn.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một con chim bay đến trước xe xe, líu ra líu ríu.
"Ồ, tại sao có thể có một con chim ở đây nhỉ?" Tiền Tuệ Ngữ hơi kinh ngạc.
Lẽ ra trong thành thị bây giờ rất ít có thể nhìn thấy chim rồi, nàng đều không nhớ được lần trước nhìn thấy chim là lúc nào.
Nhưng vào lúc này, lại có một con chim bay đến trước cửa sổ xe của các nàng líu ra líu ríu.
Trong lòng Lưu Vãn Chiếu hơi động, vội vàng nói: "Theo nó."
“Theo nó? Được, được."
Tiền Tuệ Ngữ mới bắt đầu còn không phản ứng lại, tiếp theo cũng đã tỉnh táo lại.
Mà lúc này càng ngày càng có nhiều chim nhỏ bay tới, phủ kín toàn bộ bầu trời trên mặt đường.
Người đi đường ven đường dồn dập dừng chân, lấy điện thoại di động ra đập lại cảnh tượng kỳ dị này.
Tiền Tuệ Ngữ lái xe đi theo chim nhỏ trên không trung, từ từ đi tới đường cái quanh hồ.
Thấy cảnh này, Lưu Vãn Chiếu càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
"Là Hà tiên sinh chuẩn bị cho cô sao?" Tiền Tuệ Ngữ hỏi.
"Phỏng chừng là đúng rồi, nhưng mà lộ liễu như thế, không có một chút bất ngờ nào cả."
Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà lại không thể giấu nổi sắc mặt vui mừng trên gương mặt.
Mà đúng lúc này, chim nhỏ bỗng nhiên bay đi hết, xoay quanh trên bầu trời hồ Kim Hoa.
Lúc này quanh hồ Kim Hoa có đầy người, ai nấy đều không ngừng mà than thở cảnh tượng kỳ lạ này.
Nhưng mà bởi vì mặt trời đã hoàn toàn hạ xuống, bóng tối bao trùm thế giới, cho nên tầm mắt của mọi người cũng không rõ ràng lắm.
Đúng lúc này, một chiếc đèn Khổng Minh bỗng nhiên nổi lên từ mặt nước hướng về phía không trung.
Tiếp theo hai chiếc, ba chiếc...
Vô số đèn đuốc hội tụ trên mặt hồ, hình thành một bức tranh đèn sáng rực.
"Oa, thật là xinh đẹp." Tiền Tuệ Ngữ cảm thán.
Toàn bộ thế giới ở bên dưới ngọn đèn bỗng nhiên trở nên mông lung, những người đi đường dồn dập tản đi, giống như không thấy khung ảnh kỳ lạ này.
"Chị..." Đúng lúc này, các nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của Huyên Huyên.
Hai người vội vàng xuống xe, sau đó liền thấy Huyên Huyên đang cưỡi một con Thần Lộc toàn thân trắng như tuyết hướng về phía các nàng.
Một lần Thần Lộc sải bước, dưới chân của nó đều sẽ đung đưa tạo thành một vầng sáng, trên người tỏa xuống hào quang óng ánh, lúc nón đi qua, vườn hoa hai bên đường sinh trưởng, lập tức nở ra đóa hoa đẹp nhất, đua nhau khoe sắc.
Tiền Tuệ Ngữ há to mồm, đã không biết làm sao để hình dung tất cả trước mắt.
------
Dịch: MBMH Translate