Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1192 - Chương 1192: Cầu Hôn (2)

Chương 1192: Cầu Hôn (2) Chương 1192: Cầu Hôn (2)

Lúc này Huyên Huyên đã cưỡi Thần Lộc đến gần, lúc này bọn họ mới chú ý tới trên tay nàng còn cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ.

Nàng duỗi bàn tay còn lại ra với chị gái, Lưu Vãn Chiếu theo bản năng mà đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của nàng.

Đúng lúc này, nàng nghe phía sau truyền đến tiếng cười hi hi ha ha.

Nhìn nhìn lại theo tiếng cười, liền thấy Uyển Uyển và Đào Tử đang cưỡi ở trên một con ngựa gỗ, đang chạy băng băng mà tới.

Ngay vào lúc Lưu Vãn Chiếu muốn nói chuyện, Huyên Huyên nhẹ nhàng đưa tay kéo một cái, Lưu Vãn Chiếu dĩ nhiên lại nhẹ nhàng mà bay lên, cuối cùng ngồi xuống ở trên lưng Thần Lộc.

"Ngồi vững nha." Huyên Huyên nói.

Sau đó nàng kẹp chân ngắn nhỏ, Thần Lộc lập tức lao về phía trước.

Hai con lợn nhỏ phía sau cũng cưỡi ngựa gỗ nhỏ vội vàng đuổi theo.

Chỉ để lại Tiền Tuệ Ngữ ngây ngốc tại chỗ.

Rất hiển nhiên, nàng bị lãng quên rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ lên xe đuổi theo.

Mà lúc này, đèn đuốc nổi ở trên mặt hồ dường như có sự sống, giống như một con rồng dài, bắt đầu lưu động.

Là ánh sáng soi đường cho người trên mặt đất.

Lưu Vãn Chiếu cưỡi ở trên lưng Đại Hoàng ôm Huyên Huyên vào trong ngực, một gốc đại thụ xuất hiện ở trước mắt của nàng.

Người đứng ở dưới cây vô cùng quen thuộc, có ba mẹ của nàng, có gia đình Hà Tứ Hải, gia đình Lâm Kiến Xuân, gia đình La Thiên Chí… ngay cả Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh đều đến rồi.

Đại Hoàng sải bước xuống men theo đường cái ven hồ, đạp ở trên bờ cát.

Trong nháy mắt này, vô số mầm non nhú ra từ bên trong sỏi đá, bắt đầu sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Bãi cát vốn một màu vàng bỗng biến thành một màu xanh um tươi tốt.

Nhưng chuyện này cũng còn chưa kết thúc, vô số hoa dại không biết tên vụt lên từ mặt đất, nở ra đóa hoa hoàn mỹ nhất.

Một trận đêm gió thổi qua, thổi qua ngọn cây đại thụ, phát ra tiếng xào xạc, thổi qua mặt cỏ, cuốn lên vô số mùi thơm, lượn lờ ở trong cánh mũi của mọi người.

Đèn trên không trung dồn dập hạ xuống, rơi vào trên ngọn cây, nhưng lại chỉ rọi sáng mảnh bãi cát này.

Mà lúc này Hà Tứ Hải từ dưới cây lớn chậm rãi đi tới bên người Đại Hoàng, duỗi tay của mình ra.

Huyên Huyên lập tức đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình qua.

Sau đó bị Lưu Vãn Chiếu phía sau đánh rơi, nàng duỗi tay của mình ra.

Mọi người đứng ở dưới cây lớn không khỏi bật cười.

Lưu Vãn Chiếu dưới sự nâng đỡ của Hà Tứ Hải, chậm rãi đi xuống.

Huyên Huyên nhỏ giọng bất mãn nói thầm, kẹp kẹp chân ngắn nhỏ, để Đại Hoàng cúi người, lúc này mới nhảy xuống.

Mà lúc này, Hà Tứ Hải đang cầm một chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống ở trước mặt Lưu Vãn Chiếu.

"Gả cho anh đi."

Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu với vẻ mặt đầy hạnh phúc, đưa tay tới.

Tuy rằng biết rõ đây là một quá trình lướt qua, thế nhưng nàng vẫn vô cùng cảm động, nước mắt không khỏi rơi xuống.

Chuyện này ít nhất biểu thị Hà Tứ Hải cũng không phải là qua loa với nàng, đã dụng tâm chuẩn bị tất cả những thứ này.

Hà Tứ Hải đeo nhẫn lên giúp nàng.

Lúc này bên cạnh lại có một bàn tay nhỏ đưa qua.

Lưu Vãn Chiếu vốn đang rơi nước mắt cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Sau đó ——

"Pia~", một lòng bàn tay lại đánh rơi bàn tay nhỏ kia xuống.

Huyên Huyên trề miệng nhỏ, thổi mu bàn tay nhỏ bị thương hai lần, bất mãn mà nói thầm.

"Hi hi..."

Huyên Huyên lập tức trợn mắt lên nhìn về phía người đang "Cười nhạo" nàng ở bên cạnh.

Uyển Uyển giật mình vội vàng che miệng nhỏ của mình lại, sau đó lặng lẽ di chuyển trốn đến phía sau Đào Tử, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Huyên Huyên tạm thời không có quản nàng nữa, mà là nói với Đào Tử: "Ông chủ cho chị một cái nhẫn thật lớn, thật là đẹp, thật lấp lánh. Chị không có, em cũng không có."

Đào Tử yên lặng mà đưa tay phải ra, chỉ thấy trên tay phải nàng đeo năm chiếc nhẫn, bảo thạch trên mỗi chiếc nhẫn còn là các màu khác nhau.

Mà càng quá đáng chính là, Uyển Uyển móc một cái túi lưới nhỏ ra, bên trong tất cả đều là bảo thạch đủ loại màu sắc hình dạng.

Lần này là bảo thạch thật, mà không phải là đống đồ nhựa thường được đặt ở trong bể cá.

Huyên Huyên:..

Huyên Huyên "Nổi giận", lớn tiếng hét lên: "Nhanh cho em xem một chút."

Sau đó liền nhào tới.

Ngày hôm nay không cướp mấy cái lại đây, nàng thề không bỏ qua.

Ba đứa nhóc lăn thành một đoàn ở trên bãi cỏ.

Hà Tứ Hải kéo Lưu Vãn Chiếu đi về phía cha mẹ hai bên.

"Vãn Chiếu, chúc mừng cô nha." La Vũ Dương đưa cho nàng một đóa hoa hồng rồi cười nói.

"Chị Vãn Vãn, chúc mừng chị." Trương Lộc cũng đưa một đóa hoa hồng tới.

...

"Chúc mừng." Đinh Mẫn cắn cắn môi, cuối cùng lộ ra một nụ nụ cười thoải mái, đưa đóa hoa trong tay cho Lưu Vãn Chiếu.

"Cảm ơn."

Nhìn chùm hoa hồng được tạo thành từ từng đóa từng đóa trong tay, Lưu Vãn Chiếu cũng lộ ra một tia thoải mái.

Hà Tứ Hải không cầu hôn nàng trước.

Nàng vẫn muốn có một ngày có thể gả cho Hà Tứ Hải, nghĩ đến chuyện hắn sẽ cầu hôn mình như thế nào.

Nghĩ có muốn rụt rè một hồi hay không.

Nhưng mà khi thật sự đợi đến một ngày này, tất cả lại đều trở nên thoải mái.

Hà Tứ Hải kéo Uyển Uyển đứng lại ở dưới cây lớn, nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã tới chứng kiến lời cầu hôn của tôi, tôi có chuẩn bị cho mọi người một ít món quà nhỏ."

"Quà sao?"

Huyên Huyên đang lăn lộn trên mặt đất nghe thấy rồi, trở mình một cái bò lên, tìm kiếm quà ở khắp nơi, rất nhanh liền phát hiện một cái cây mây bên cạnh bỗng tạo thành một cái bàn dài xếp đầy hộp quà, thế là không chút khách sáo mà tiến lên trước lựa chọn.

Đúng lúc này, Đại Hoàng gọi vài tiếng, đạp không mà lên, đèn trên cây bóc ra, bay về phía bầu trời theo sau lưng nó.

Bầu trời dường như xuất hiện thêm một Ngân Hà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment