Huyên Huyên không chút khách sáo, chọn một cái lớn nhất, không thể chờ đợi được nữa mà muốn mở ra.
Nhưng mà nàng làm sao cũng không thể mở được.
Lưu Trung Mưu đi tới, tràn đầy cưng chiều mà gõ gõ đầu nhỏ của nàng, sau đó giúp đỡ mở hộp quà ra.
Sau đó không khỏi kinh ngạc, bởi vì bên trong vậy mà lại là con mèo con bằng vàng ròng, cái đầu còn không nhỏ, vừa dễ thương vừa đáng yêu, hai con mắt dĩ nhiên lại là hai viên ngọc thạch.
"Hi hi. . ."
Huyên Huyên đắc ý đến mức cười ra tiếng Uyển Uyển.
"Khá lắm, đắt như vậy sao?"
La Hoan đang tò mò ở bên cạnh cũng lấy làm kinh hãi, thế là đi lên, tiện tay cầm một cái ở bên trong đống quà.
Sau đó ——
Vậy mà là một khối ngọc thạch trơn bóng lộng lẫy.
"Như này cũng xa xỉ rồi" Hắn ngoài miệng nói vậy nhưng con mắt lại nhìn về phía đống quà, nóng lòng muốn thử.
La Vũ Dương trực tiếp đánh cho hắn một lòng bàn tay sau gáy.
"Nhìn dáng vẻ tham lam của em kìa, một nhà một cái, em còn muốn ham bao nhiêu?"
"Không phải, mỗi người một cái, các người tùy tiện lấy." Hà Tứ Hải ở bên cạnh sửa lời.
"Oa. . . , chị hai, em chọn giúp chị." La Hoan hưng phấn hỏi.
Sau đó cầm lấy hộp quà lớn nhất còn lại bên trong đống quà.
La Vũ Dương có chút lúng túng che mặt.
"Những thứ này đều là thật sao?"
Trong tay Lưu Trung Mưu cầm một bình rượu vừa hoa lệ vừa xa xỉ, hỏi với vẻ có chút khó có thể tin nổi.
"Gần đây cháu thu được một khu bảo tàng, những thứ này đều ở trong bảo tàng, hẳn không phải là giả." Hà Tứ Hải cười nói.
Đinh Mẫn cầm một khối Ngọc Như Ý tạo hình tinh xảo trong tay nghe vậy lập tức nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Tôi biết quy định pháp luật, tất cả những thứ chôn ở dưới đất Đại Hạ đều thuộc về nhà nước. Nhưng mà những bảo tàng này không phải được chôn ở dưới đất Đại Hạ." Hà Tứ Hải nhún nhún vai rồi nói.
"Mấy thứ bảo thạch trên tay Uyển Uyển sẽ không phải đều là thật đó chứ?" Lâm Kiến Xuân hỏi.
Túi lưới tuy rằng không lớn, thế nhưng một túi bảo thạch như kia nếu như đều là thật, vậy cũng quá chấn động rồi.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Đương nhiên là thật rồi, đều là bản thân nàng chọn."
Nếu không phải vì túi lưới quá nhỏ, Uyển Uyển cảm thấy mình còn có thể lấy thêm một chút.
"Cái này. . . Cũng quá quý trọng rồi, chúng tôi không thể nhận được, Uyển Uyển. . ."
"Đồ đã tặng, sao còn có thể thu hồi được." Hà Tứ Hải nói.
Lúc này mọi người đều đã mở quà, lấy ra đủ loại quà tặng kiểu dáng quý giá, ai nấy chấn kinh đến mức nói không ra lời.
"Tôi vốn tưởng rằng tôi cũng coi như là người có tiền, cách nhìn đối với tiền tài cũng tương đối thoáng, nhưng mà so với ngài thì đúng là chẳng là cái thá gì." Trong tay La Thiên Chí cầm một cái lư hương, không khỏi cảm khái.
Hà Tứ Hải cười cười, không nói gì, giơ giơ tay, cây đại thụ phía sau giống như có sự sống, leo lên vạt áo của Hà Tứ Hải, cuối cùng in ở trên quần áo của hắn.
"Bà nội, chúng ta về nhà thôi." Hà Tứ Hải nói với bà nội.
"Bà nội, các người lại đây lúc nào vậy, cũng không nói cho cháu một tiếng." Lưu Vãn Chiếu vội vàng đưa tay đỡ nàng, sau đó hờn dỗi nói.
"Là Tứ Hải bảo mọi người không cần nói cho cháu." Bà nội vừa cười ha hả vừa vỗ vỗ tay của nàng.
Mọi người cũng lần lượt đi lên trên bờ.
"Ba ba, ba ba, bãi cát không còn nữa." Lúc này, Đào Tử chạy tới, kéo cánh tay Hà Tứ Hải rồi nói.
Không có bãi cát, bọn họ sẽ không còn chỗ vui chơi.
"Biết rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
Theo tiếng nói của hắn, bãi cỏ xanh mướt trên mặt đất dồn dập rụt trở lại, lộ ra bãi cát màu vàng, giống như là được ấn phím lùi về vậy.
Nhìn bãi cát khôi phục, xe cộ lui tới bên đường, nhìn người đi tới đi lui bên bờ cát, trong giây lát này, mọi người đều cho rằng tất cả trước đó đều là đang nằm mơ.
Nhưng mà món quà nặng trịch trên tay lại là chân thực như vậy.
"Ba, mẹ, đây là ba mẹ của Tứ Hải."
Trên đường trở về, Lưu Vãn Chiếu giới thiệu cho cha mẹ mình về mấy người Trương Lục Quân.
"Không cần con giới thiệu, bọn mẹ đã từng gặp mặt rồi." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Ồ, các người cũng gạt con?" Lưu Vãn Chiếu giật mình hỏi.
"Là Tứ Hải bảo ba mẹ không cần nói cho con." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Hừ, chỉ gạt một mình con thôi có đúng không." Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi trừng Hà Tứ Hải một cái.
"Không gạt em thì còn gì gọi là bất ngờ?"
"Em cũng không biết." Một cái tay nhỏ bên cạnh giơ lên thật cao, là Huyên Huyên.
"Còn có em." Đào Tử cũng nói.
"Hi hi..." Uyển Uyển cũng muốn giơ tay lên, sau đó ngẫm lại thì thấy không đúng. Nàng là người đi đón bọn họ mà, thế là liền sửa lời.
"Chị biết."
Đào Tử và Huyên Huyên lập tức nhìn về phía nàng.
Uyển Uyển sợ đến mức vội vàng giang hai cánh tay ra muốn ba ôm.
Lâm Kiến Xuân thấy Uyển Uyển chủ động muốn mình ôm nàng, trong lòng không khỏi nở hoa, vội vàng ôm nàng lên.
Nhưng mà hắn dù sao cũng lớn tuổi rồi.
Hắn lập tức quay sang nói với Lâm Trạch Vũ bên cạnh: "Đã lớn như vậy rồi mà chỉ biết tự vung tay đi, cũng không biết ôm chị gái của mình một chút sao?"
Lâm Trạch Vũ: …
Đây là đang nói tiếng người sao?
------
Dịch: MBMH Translate