Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1194 - Chương 1194: Ngày Kết Hôn.

Chương 1194: Ngày Kết Hôn. Chương 1194: Ngày Kết Hôn.

Ngày cưới của Hà Tứ Hải được chọn vào tháng năm.

Nhưng mà cũng không phải là vào ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm, mà là chọn ngày 26 tháng 5.

Đây cũng không phải là do cha mẹ hai bên chọn ra, mà là đề nghị của Hà Tứ Hải.

"Biết vì sao là ngày 26 tháng 5 không?" Hà Tứ Hải hỏi Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu lắc lắc đầu, có chút mơ hồ.

"Ngày 26 tháng 5 là ngày đặc biệt gì sao?" Nàng nghi hoặc hỏi.

Hà Tứ Hải cũng không thừa nước đục thả câu nữa, cười nói: "Bởi vì đây là ngày đầu tiên mà chúng ta gặp mặt."

"Cửa trường học?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lập tức phản ứng lại.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Anh còn nhớ tới ngày này sao?" Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc nói.

Lần đầu bọn họ gặp mặt đã nháo ra chuyện không vui, cũng không phải là hồi ức "tuyệt đẹp", cho nên ai sẽ nhớ kỹ cái ngày đó chứ?

Lưu Vãn Chiếu nghi hoặc Hà Tứ Hải vì sao lại nhớ được, Hà Tứ Hải chỉ cười cười mà không hề trả lời.

Bởi vì khi đó hắn lúc nào cũng đếm ngày tháng, một mặt là vì khổ và mệt, cho nên nhớ những ngày phải trải qua vô cùng rõ ràng, mặt khác chính là bởi vì chỉ cần làm xong một tháng thì hắn sẽ có tiền, đương nhiên là nhớ rõ rồi.

"Nhưng mà em còn ầm ĩ với anh một trận nha." Lưu Vãn Chiếu thầm nói.

Nàng cảm thấy một ngày này không tốt lắm.

"Chưa từng nghe câu nói này sao, hoan hỉ oan gia, đời người chính là ồn ào. Lúc đó hai chúng ta không hợp nhau như vậy, bây giờ lại có thể ở cùng nhau, đây là duyên phận bao lớn chứ? Cho nên nha, ngày này lẽ nào không phải là ngày đáng để kỷ niệm nhất hay sao?" Hà Tứ Hải cười nói.

"Tứ Hải nói cũng có lý, hiểu chuyện hơn con nhiều."

Lưu Trung Mưu ở bên cạnh nghe vậy thì rất là tán thành.

“Ba..." Lưu Vãn Chiếu bất mãn gắt giọng.

"Vãn Chiếu rất tốt, vừa xinh đẹp lại lương thiện, có thể coi trọng Tứ Hải, đó là phúc khí của nhà chúng tôi." Trương Lục Quân ở bên cạnh vội vàng nói giúp một câu.

"Nào có tốt như ông nói đâu, đến, uống rượu, uống rượu. . ." Lưu Trung Mưu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại tràn đầy kiêu ngạo.

"Chị Vãn Vãn, chị sắp kết hôn với tiểu Chu rồi, vậy chị nói xem, em nên có nên tiếp tục gọi chị là chị hay không? Hay là chị gọi em là chị?" Trương Lộc ở bên cạnh lặng lẽ hỏi Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu vẫn chưa trả lời, Hà Tứ Hải đã giành nói: "Người nào ra người đó."

Trương Lộc: o(╯□╰)o

Nàng còn muốn chiếm tiện nghi đây.

"Nhưng mà, nói đến xưng hô, nếu như Tứ Hải kết hôn với Vãn Vãn, Đào Tử có phải là nên gọi Huyên Huyên là dì nhỏ rồi hay không?" Bà nội bỗng nhiên cười nói.

"Dì nhỏ?" Huyên Huyên nghe vậy hai con mắt lập tức sáng lên.

Nàng quay đầu nhìn về phía Đào Tử, đưa tay nắm mặt nhỏ của nàng, "Nhanh gọi dì nhỏ một chút."

Đào Tử: Gào gừ ~

Nàng há mồm muốn cắn móng vuốt nhỏ kia, Huyên Huyên cười khanh khách vội vàng thu tay về.

Sau đó nàng hỏi Tôn Nhạc Dao: "Dì nhỏ là cái gì thế?"

"Dì nhỏ chính là em gái của mẹ."

"Há, nha, vậy dì nhỏ của con đâu? Sao con lại chưa từng thấy nàng thế?" Huyên Huyên tò mò hỏi.

"Con không dì nhỏ." Tôn Nhạc Dao nói.

"Vì sao lại không có? Nàng chết rồi sao?" Huyên Huyên giật mình hỏi.

Tôn Nhạc Dao: …

"Mẹ không có chị hay là em gái, con đương nhiên là sẽ không có dì rồi." Tôn Nhạc Dao bất đắc dĩ giải thích.

"Ồ…"

Huyên Huyên bày ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng không biết thật sự đã hiểu, hay chỉ là đang giả vờ giả vịt.

"Vậy Đào Tử vì sao phải gọi con là dì nhỏ?"

Xem ra não của nàng vẫn chưa hiểu cho lắm.

"Bởi vì dì Lưu là vợ của ba ba nha, chị là em gái của nàng."

Đào Tử ở bên giải thích rõ ràng.

"Đào Tử thật là thông minh." Dương Bội Lan khen thưởng.

"Hi hi… Chị cũng là dì nhỏ." Uyển Uyển cũng lên tiếng.

"Đây là chị gái của em."

Huyên Huyên ôm chặt lấy cánh tay của Lưu Vãn Chiếu, căng thẳng đến không được, sợ bị Uyển Uyển cướp đi.

"Há, chị cũng là chị của em, chị lớn hơn em. . . hi hi..."

Huyên Huyên gãi gãi đầu, thật giống như rất có đạo lý nha.

Hai người đồng thời nhìn về phía Đào Tử.

Đào Tử: (;′? )

"Người nào ra người nấy." Nàng suy nghĩ một chút rồi nói.

Hà Tứ Hải nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Thực sự là thông minh."

Được Hà Tứ Hải khen, Đào Tử vui vẻ cười híp mắt.

"Vãn Chiếu, sau này các con ở cùng nhau rồi, nhớ phải chăm sóc thật tốt cho Đào Tử." Tôn Nhạc Dao quay đầu lại nói với Lưu Vãn Chiếu.

Từ mấy ngày ở chung, nàng nhìn ra được phân lượng của Đào Tử ở trong lòng Hà Tứ Hải, đương nhiên không muốn con gái sau này bởi vì Đào Tử mà huyên náo không vui với Hà Tứ Hải.

"Mẹ, chuyện này không cần người nói, con sẽ coi nàng như con của mình." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Vậy... Vậy cháu sẽ gọi dì là mẹ sao?" Đào Tử ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi với vẻ mặt thấp thỏm.

"Dì và ba cháu còn chưa có kết hôn mà." Lưu Vãn Chiếu ngượng ngùng nói.

"Ồ? Ngày hôm nay không phải là kết hôn rồi sao?" Đào Tử nghi hoặc hỏi.

"Ngày hôm nay là cầu hôn, không phải kết hôn." Lưu Vãn Chiếu vội vàng giải thích.

"Như vậy sao? Thật là phiền phức." Đào Tử có chút thất vọng.

"Nhưng mà, nếu như cháu hiện tại muốn gọi dì là mẹ, vậy thì cũng có thể nha." Gò má Lưu Vãn Chiếu đỏ chót.

Dù sao đang có nhiều người ngồi ở đây như vậy, nàng lần thứ nhất để người ta gọi mình là mẹ còn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trên thực tế đều là bản thân nàng suy nghĩ nhiều, mọi người cũng không thấy có gì khác thường cả.

Dù sao qua thời gian dài như vậy, quan hệ của Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cũng chỉ thiếu cái giấy chứng nhận. Đào Tử cũng thường xuyên chạy lại giữa hai bên, đều như là nhà mình vậy, gọi mẹ hay không thực ra cũng không khác nhau là bao cả.

"Đúng vậy, hiện tại gọi mẹ cũng không sao cả." Tôn Nhạc Dao cười nói.

Mọi người lần lượt gật đầu, chỉ có Huyên Huyên là còn ở bên cạnh suy nghĩ tại sao chị gái mình lại đột nhiên biến thành mẹ của Đào Tử rồi? Thật là kỳ quái.

Đào Tử nhìn mọi người xung quanh một vòng, lộ ra một gương mặt tươi cười.

Sau đó lắc lắc đầu dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải rồi nói: "Chờ sau khi dì Lưu làm vợ của ba rồi, cháu lại gọi nàng là mẹ đi."

"Tùy con vậy, con muốn gọi lúc nào cũng được." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng, tràn đầy cưng chiều.

"Ba ba, ba lúc nào mới kết hôn với dì Lưu vậy?" Đào Tử lại hỏi.

"Không phải mới vừa nói rồi sao? 26 tháng 5."

"26 tháng 5 là thật lâu?"

"Đại khái còn khoảng hai tháng nữa." Hà Tứ Hải nói.

"Hai tháng?"

Hà Tứ Hải nắm tay nhỏ của nàng lên, bảo nàng xòe mười ngón tay ra.

"Thời gian đại khái chính là sáu lần như vậy."

Hà Tứ Hải chỉ vào tay nhỏ của nàng, Đào Tử nở nụ cười khanh khách.

Đúng lúc này, Đào Tử lại hỏi: "Ba ba, con hiện tại có thật nhiều tiền rồi đúng không?"

Thật nhiều tiền của nàng ý là có bao nhiêu tiền rồi.

"Có mấy trăm ngàn đi, ba ba đang giữ giúp con." Hà Tứ Hải nói.

Số tiền này phần lớn là đến từ tiền mừng tuổi năm ngoái, tiền mừng tuổi năm ngoái chính là số tiến mừng tuổi lớn nhất mà Đào Tử nhận được cho tới nay.

Ngoài ra còn có khoản tiền nàng "Kiếm được" từ tiền tiêu vặt thường ngày.

Đào Tử đều không nỡ tiêu, đều tích góp lại.

"Vậy có đủ cho ba ba cưới vợ không?" Đào Tử lại ngây thơ hỏi.

"Được rồi, nhưng mà con đưa hết tiền cho ba thì con sẽ không còn tiền nữa nha." Hà Tứ Hải gật gật đầu, nói.

"Không sao, con có thể chậm rãi tích góp, chờ con lớn rồi, con muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho ba ba." Đào Tử nói.

Trong giây lát này, Hà Tứ Hải không hiểu sao lại cảm thấy khóe mắt có chút ướt át.

Hắn đưa tay sờ sờ gương mặt nhỏ của nàng rồi cười nói: "Đào Tử thật sự rất tuyệt, vậy ba ba chờ mong Đào Tử nhà chúng ta trở thành một đại phú bà."

Hà Tứ Hải cũng không có từ chối tấm lòng của Đào Tử, cũng không nói cho nàng hiện tại bọn họ có rất nhiều tiền, không cần thiết phải như vậy.

Kiếm tiền là một loại năng lực sinh tồn mạnh mẽ.

Tuy rằng nghe thì rất tục, thế nhưng có mục tiêu thì mới sẽ có động lực, mới sẽ trở thành một người càng ưu tú hơn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment