Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1195 - Chương 1195: Làm Cha Làm Mẹ.

Chương 1195: Làm Cha Làm Mẹ. Chương 1195: Làm Cha Làm Mẹ.

Huyên Huyên ở bên cạnh nghe thấy Đào Tử nói lớn lên muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, cũng không cam lòng yếu thế: "Con lớn lên cũng phải kiếm rất nhiều rất nhiều tiền."

"Con kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để làm gì chứ?" Lưu Trung Mưu cười hỏi.

"Mua thật nhiều đồ ăn ngon." Huyên Huyên vừa nói vừa giang cánh tay ra hiệu.

Tất cả mọi người nở nụ cười, nhưng cũng không ngoài ý muốn.

"Vậy Uyển Uyển thì sao? Em lớn lên cũng muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền sao?" Trương Lộc hỏi Uyển Uyển ở bên cạnh.

Bởi vì là người hai nhà trao đổi hôn sự nên đám người Lâm Kiến Xuân không đồng thời tham gia trò vui, ngay cả Nghiêm Tú Ảnh đến cùng với Trương Lộc đều trở về khách sạn.

Thế nhưng Uyển Uyển là một ngoại lệ, nàng đi theo Hà Tứ Hải, ai cũng không thể nói cái gì.

Nàng và Hà Tứ Hải cũng là người một nhà đây.

Nghe chị Trương Lộc hỏi nàng, Uyển Uyển lập tức nở nụ cười hia hia.

Sau đó nhấc túi lưới nhỏ phía sau ghế lên, thả đùng một cái lên trên bàn.

"Hia hia... Em hiện tại đã có thật nhiều tiền, em là đại phú ông." Uyển Uyển đắc ý nói.

Huyên Huyên: →_→

Uyển Uyển lấy làm kinh hãi, vội vàng lặng lẽ lấy túi lưới xuống, nhét ra phía sau ghế của mình.

Sau đó hai tay vỗ một cái, yếu ớt nói với Huyên Huyên: "Không còn rồi, chị nghèo rớt mồng tơi rồi."

Mọi người bắt đầu cười ha hả, cảm thấy nhóc con này đúng là vô cùng buồn cười.

“Em đừng có lúc nào cũng bắt nạt Uyển Uyển." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng gõ đầu của Huyên Huyên rồi nói.

Huyên Huyên che đầu nhỏ của mình, nhìn Hà Tứ Hải một cái, sau đó quay đầu lại hỏi Tôn Nhạc Dao: "Mẹ, sau khi chị gái gả cho ông chủ, con phải gọi hắn là gì đây?"

"Con phải gọi là anh rể." Tôn Nhạc Dao cười nói.

"Em cứ gọi anh là ông chủ đi." Hà Tứ Hải cười tiếp lời.

Trẻ con gọi hắn là anh rể, cảm thấy nghe có chút lạ tai.

"Ông chủ, em rất yêu chị gái nha." Huyên Huyên nhìn Hà Tứ Hải rồi nói.

“Anh biết."

"Chị gái cũng rất yêu rất yêu em."

"Cho nên?"

"Cho nên anh cũng phải rất yêu rất yêu em."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó mua cho em thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, ha ha..."

Huyên Huyên cao hứng đến quên hết tất cả.

"Mới không muốn, người ba ba yêu nhất chính là em." Đào Tử ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Nàng ghen rồi.

Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu tiên thấy nàng như vậy.

"Mới không phải, người hắn yêu nhất chính là vợ, ừm sao, ừm sao..." Huyên Huyên miết miệng nhỏ, học dáng vẻ hôn.

Bà nội ở bên cạnh cười đến sắp không nổi.

Có mấy hạt dẻ cười này, khắp phòng đều là tiếng cười vui vẻ.

Sau khi bàn bạc xong ngày cưới, hai vợ chồng Trương Lục Quân cũng không có ở lại Hợp Châu, lập tức trở lại rồi.

Bà nội thấy bọn họ về nhà, đương nhiên cũng trở về theo.

Bọn họ thực ra đã sớm muốn tới xem chỗ sinh sống của Hà Tứ Hải từ lâu.

Nhưng sau khi thật sự đến rồi, lại sợ gây thêm phiền phức cho Hà Tứ Hải.

Hơn nữa cuộc sống trong thành phố hoàn toàn khác với nông thôn, khiến cho bọn họ cảm thấy rất là không dễ chịu.

Sau khi bọn họ xác nhận con trai sống rất tốt, biết rõ hoàn cảnh mà hắn sinh sống, bọn họ cũng đã an tâm rồi, không còn ước mong gì khác.

"Thực ra các người có thể ở lại một khoảng thời gian, con mang các người đi dạo xung quanh." Hà Tứ Hải nói.

"Không cần, chờ đến lúc các con kết hôn thì mọi người sẽ tới chơi một khoảng thời gian." Trương Lục Quân nói.

"Vậy được rồi, nếu như các người muốn tới đây thì có thể gọi điện thoại cho con bất cứ lúc nào, con đi đón các người." Hà Tứ Hải lại nói.

Trương Lục Quân gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Con hiện tại đang ở nhà trong nhà mà cha mẹ Vãn Chiếu mua cho Vãn Chiếu. Tuy rằng con ở bên trong không thành vấn đề, thế nhưng tóm lại là không tốt lắm. Con lại không phải là không có nhà, hơn nữa cũng đã lắp đặt thiết bị rất tốt, cho nên..."

"Con biết, trước đó chủ yếu là vì thuận tiện nhờ dì Tôn chăm sóc cho Đào Tử, cho nên mới không chuyển." Hà Tứ Hải giải thích.

"Trong lòng con nắm chắc là được, là ba lắm miệng rồi." Trương Lục Quân nói.

"Nào có, con biết ba là suy nghĩ vì con."

"Nhưng mà các con kết hôn, trong nhà có phải là nên bố trí lại một lần nữa hay không?"

"Không cần, hiện tại trong tay con có không ít tiền, chuẩn bị đổi một căn có diện tích lớn hơn một chút." Hà Tứ Hải nói.

Trương Lục Quân nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó nói: "Căn nhà hiện tại cũng không nhỏ rồi, đủ cho người một nhà ở rồi, quá lớn cũng không được, không có nhân khí."

"Con chủ yếu là muốn mua một căn nhà có sân, chờ đến lúc Vãn Chiếu mang thai cũng thuận tiện hơn một ít, hơn nữa nếu ba mẹ qua đây thì nghỉ lại cũng thuận tiện hơn một chút."

"Biệt thự?" Trương Lục Quân hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Trương Lục Quân há mồm muốn nói, vậy phải cần bao nhiêu tiền đây?

Thế nhưng giữa đường hắn lại nuốt trở vào, hắn hỏi thì có ích lợi gì, lại không có tiền cho Hà Tứ Hải mua. Hắn nghĩ tới đây trong lòng có chút cảm giác khó chịu, cảm giác mình thực sự quá vô dụng rồi, không làm được gì cho con trai cả.

"Còn có, các người cũng không cần phải chuẩn bị sính lễ đâu, con cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi." Hà Tứ Hải căn dặn.

"Như vậy à..." Trương Lục Quân xoa xoa tay, có vẻ rất bất an.

Mua nhà không giúp được gì, sính lễ lại không cần bọn họ hỗ trợ, khiến hắn càng thêm cảm thấy có lỗi với Hà Tứ Hải.

Hắn vốn muốn là sau khi tìm được con trai sẽ chậm rãi bù đắp những thua thiệt trước đó cho con trai.

Nhưng hiện tại hắn lại phát hiện, căn bản là không bù đắp được, hơn nữa Hà Tứ Hải cũng không cần hắn bù đắp.

Điều này làm cho hắn cảm thấy hơi không biết nên làm thế nào, cũng cảm thấy bởi vì mình vô dụng mà thấy bất an sâu sắc.

"Được rồi, con cũng đừng cảm thấy buồn nữa." Chờ Hà Tứ Hải và Uyển Uyển rời đi, bà nội ở bên cạnh an ủi.

"Mẹ, con không buồn, con có cái gì mà phải buồn. Tứ Hải có tiền đồ như thế, con hẳn là phải cao hứng mới đúng." Trương Lục Quân nói lời không thật lòng.

"Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, nó có năng lực đương nhiên là chuyện tốt. Tuy rằng con không giúp được gì, nhưng mà thì có sao chứ? Chỉ cần nó sống tốt là được, đây là niềm mong mỏi của bao nhiêu người cha đối với con trai."

"Tứ Hải nhiều năm như vậy đều không khiến con phải chút tâm trí nào mà đã trưởng thành ưu tú như vậy, hai vợ chồng các con không nằm mơ đều cười tỉnh thì thôi, có cái gì mà buồn phiền chứ."

"Mẹ, nói thì nói như thế, nhưng mà... Ai..."

Dương Bội Lan vẫn luôn không nói chuyện ở bên cạnh bỗng thở dài một tiếng.

"Được rồi, mặc dù Tứ Hải nói không cần chúng ta chuẩn bị sính lễ gì, thế nhưng chúng ta cũng nên chuẩn bị một phần, những thứ này hẳn là không ai chê nhiều đâu." Bà nội nói.

"Như vậy... có được không?" Trương Lục Quân có chút do dự.

Hắn lo lắng sẽ khiến cho con trai không vui.

"Có cái gì mà không tốt, để mẹ nói việc này với Tứ Hải cho. Các con dù sao cũng là cha mẹ của nó, nó kết hôn, các con lại không cho một chút đồ gì, nói ra còn có thể nghe được sao?" Bà nội tức giận nói.

"Đúng, chúng con chính là ý này." Dương Bội Lan nghe vậy thì vội vàng gật gật đầu.

Mà lúc này Uyển Uyển và Hà Tứ Hải đã trở lại Hợp Châu.

Uyển Uyển ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía Hà Tứ Hải rồi hỏi: "Ông chủ, anh đang ngơ ngác, đang suy nghĩ gì đó?"

Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó mặt giãn ra, cười nói: "Anh đang nghĩ, con lợn nhỏ này làm sao lại đáng yêu như vậy đây?"

"Hi hi... Lợn nhỏ không đáng yêu, em đáng yêu."

"Đi thôi." Hà Tứ Hải kéo nàng đi ra ngoài cửa.

"Chúng ta đi đâu đây?" Uyển Uyển tò mò hỏi.

"Đi tìm người chú lần trước tặng quà cho em." Hà Tứ Hải nói.

"Hia hia... Là chú La đúng không?"

"Đúng, chính là hắn."

"Hắn bảo em gọi hắn là anh trai." Uyển Uyển lại nói.

"Như vậy sao?"

"Nhưng mà em muốn gọi hắn là em trai... hi hi..."

Hà Tứ Hải lại nghĩ đến Lâm Trạch Vũ.

"Ừm... Anh thấy được." Hà Tứ Hải hơi trầm tư, lập tức đồng ý.

"Hi hi ha ha..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment