Sau khi Hà Tứ Hải cầu hôn, tháng ngày lại trở về yên tĩnh.
Chỉ có điều Dương Bội Lan thường xuyên liền gọi điện thoại lại đây, không phải là giết con gà thì chính là giết con vịt, hoặc là đưa chút trứng gà...
Sau đó để Hà Tứ Hải lấy về cho Lưu Vãn Chiếu ăn.
"Em có phải là mập lên rồi hay không?"
Ngày này Lưu Vãn Chiếu thay một thân váy liền, quay một vòng ở trước mặt Hà Tứ Hải rồi hỏi.
"Không có, dáng người của em bây giờ cực kỳ hoàn mỹ." Hà Tứ Hải liếc mắt một cái rồi nói.
Bởi vì mới mang thai, bụng còn chưa hiện ra, còn rất bằng phẳng.
"Em chắc chắn là mập lên rồi, váy này mới mua năm ngoái, hiện tại mặc vào đã có chút chật." Lưu Vãn Chiếu kéo eo váy, vừa trề môi vừa nói.
"Vậy thì mua một cái nữa." Hà Tứ Hải nghe vậy thì lập tức nói.
"Được rồi." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ đáp ứng.
Có câu tủ quần áo của phụ nữ luôn thiếu một bộ quần áo.
Hà Tứ Hải rất tán thành, cái này thuộc về lòng ham muốn của phụ nữ, chỉ cần thích chưng diện thì sẽ có dục vọng như vậy, không có gì lạ cả.
"Anh chờ em một lát, em lại đổi một bộ quần áo." Lưu Vãn Chiếu nói xong, xoay người liền muốn trở về phòng.
"Đây đã là bộ thứ tư rồi." Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Làm sao? Còn chưa kết hôn, anh đã bắt đầu chê em mập có đúng hay không?"
Lưu Vãn Chiếu lập tức bày ra dáng vẻ rưng rưng muốn khóc.
Hà Tứ Hải: …
"Không chê em mập, nhanh thay bộ mới đi, chúng ta không nên chậm trễ nữa." Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ nói.
Lưu Vãn Chiếu vừa mới còn rưng rưng muốn khóc lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Nàng duỗi đầu hôn một cái ở trên gương mặt của Hà Tứ Hải.
"Anh cũng đi đổi một bộ quần áo đi, như vậy không thể được. Em ngày hôm nay muốn làm chị gái xinh đẹp nhất, anh phải là một người ba đẹp trai nhất."
Lưu Vãn Chiếu lôi cánh tay Hà Tứ Hải kéo về phía trong phòng.
"Anh cảm thấy như này rất tốt nha." Hà Tứ Hải nói.
"Tốt cái gì, để em chọn giúp anh một bộ." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Anh mà mặc quá đẹp trai, nếu như bị các người mẹ khác coi trọng thì phải làm sao bây giờ?" Hà Tứ Hải nói đùa.
Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lại tưởng là thật, lập tức thả tay Hà Tứ Hải ra.
"Anh nói đúng, anh cứ như vậy cũng rất tốt."
Nói xong liền xoay người đi vào gian phòng.
Ngày hôm nay là ngày mở cửa cho phụ huynh của nhà trẻ, mỗi gia đình cử một phụ huynh đến tham gia.
Chẳng những có các tiết mục biểu diễn của bọn nhỏ, còn có các hoạt động tương tác giữa cha mẹ và con cái.
Tham gia các loại trò chơi nhỏ, giành được ngôi sao, sau đó đổi lấy phần thưởng.
Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu cảm thấy mình lớn tuổi rồi, chắc chắn không tranh nổi những phụ huynh trẻ tuổi kia, cho nên phái Lưu Vãn Chiếu đi.
Tuy rằng Lưu Vãn Chiếu đang có mang, nhưng mới vừa mang thai, không cần quá cẩn trọng như vậy, hơn nữa còn có Hà Tứ Hải phối hợp, không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì cả.
Bởi vì hoạt động được tổ chức vào buổi chiều, cho nên hai người ăn trưa ở nhà, sắp xếp một phen, lúc này mới chuẩn bị đi nhà trẻ.
Lưu Vãn Chiếu rất nhanh đã đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng đi ra.
"Sao lại không mặc váy nữa thế?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Có hoạt động giữa cha mẹ và con cái, mặc váy không tiện." Lưu Vãn Chiếu nói.
Khá lắm, vậy trước đó em đổi mấy bộ váy liên tiếp là có ý gì?
Đương nhiên đây chỉ là Hà Tứ Hải nghĩ thầm trong lòng, không dám nói, cũng không dám hỏi.
"Chúng ta đi nhanh một chút đi, không nên chậm trễ." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải rồi nói.
Cũng không biết là ai làm lỡ thời gian dài như vậy.
Hai người mới vừa đi xuống lầu, Uyển Uyển chui ra không biết từ nơi nào.
Trong tay còn cầm một chiếc xe cứu thương nhỏ, trong miệng còn phát ra tiếng "Ai ~ a ~ ai ~ a ~".
Hà Tứ Hải thấy xe cứu thương nhỏ khá quen, thật giống như là của Đào Tử.
Nhưng mà ba người các nàng thường xuyên đổi đồ chơi cho nhau để chơi, cũng không có gì kỳ quái.
Chu Ngọc Quyên đi tới từ phía sau rồi hỏi: "Là đi tham gia hoạt động ngày mở cửa của nhà trẻ sao?"
Chu Ngọc Quyên biết cũng không có gì lạ, trong tiểu khu còn có rất nhiều phụ huynh có con đi nhà trẻ, hơn nữa Đào Tử và Huyên Huyên đã nói khắp nơi, trong lòng tràn đầy chờ mong.
"Ông chủ, đi chơi đùa cùng với em đi." Uyển Uyển giơ xe cứu thương nhỏ của mình lên rồi nói.
Hà Tứ Hải còn chưa nói gì, Chu Ngọc Quyên đã kéo Uyển Uyển đến trước người mình.
"Ngày hôm nay không được nha, bọn họ phải đi trẻ."
"Ồ ~ nha ~" Uyển Uyển như hiểu mà không hiểu, gật gật đầu.
"Được rồi, tạm biệt." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với các nàng rồi nắm tay Lưu Vãn Chiếu rời đi.
Uyển Uyển lập tức chuẩn bị đuổi theo, đồng thời còn xoay người nói nhỏ với Chu Ngọc Quyên: "Mẹ, tạm biệt nha."
Chu Ngọc Quyên dở khóc dở cười mà kéo nàng lại rồi nói: "Tạm biệt cái gì, con ở lại với mẹ."
"Nhưng mà con muốn cùng ông chủ đi nhà trẻ tìm Đào Tử và Huyên Huyên chơi." Uyển Uyển ngước cổ, chớp đôi mắt to màu xanh lam nhạt.
"Ngày hôm nay không được, ngày hôm nay là ngày của phụ huynh."
"Cái gì là ngày của phụ huynh."
"Chính là ngày phụ huynh tham quan nhà trẻ của các bạn nhỏ, nhìn một chút xem các bạn nhỏ bình thường đều làm những gì ở trong nhà trẻ."
"Vậy con cũng muốn đi xem."
"Con lại không phải phụ huynh."
"Con là chị của Đào Tử và Huyên Huyên."
" y..." Chu Ngọc Quyên không biết nên giải thích thế nào nữa rồi.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải phía trước quay đầu lại hỏi: "Uyển Uyển, đang làm gì thế? Nhanh lên một chút."
Uyển Uyển nghe vậy, con mắt sáng lên, lớn tiếng nói: "Tới đây."
Sau đó nàng nhún nhảy một cái, giống như thỏ con vui sướng, đuổi theo hai người Hà Tứ Hải.
"Tứ Hải, Uyển Uyển đi không sao chứ? Ngày phụ huynh mà mang theo đứa bé không hay lắm đâu?" Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.
"Không có chuyện gì, tiện đây cũng để cho nàng tham quan nhà trẻ, nói không chừng còn có thể quen biết thêm mấy người bạn." Hà Tứ Hải nói xong, đưa tay ôm Uyển Uyển lên.
Chu Ngọc Quyên nghe vậy trong lòng hơi động, đây quả thực là cơ hội tốt, thế là không phản đối nữa.
"Ai ~ a ~ ai ~ a. . . hia hia hia..."
Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển và Lưu Vãn Chiếu đi tới vườn trẻ, đã có rất nhiều phụ huynh đến rồi.
Bởi vì là ngày mở cửa, cho nên cho phép phụ huynh đi vào nhà trẻ, mọi người đều đợi ở trên sân chơi.
Bởi vì lo lắng sẽ loạn, bọn nhỏ đều đang ở trong phòng học, chưa ra ngoài. Nhưng mà tất cả bọn nhóc đều nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn ra xung quanh phía ngoài, một mắt nhìn lại, tất cả đều là đầu tóc.
Bọn nhóc gọi ba mẹ, ông nội bà nội… líu ra líu ríu rất náo nhiệt.
Uyển Uyển cảm thấy con mắt của chính mình cũng không đủ dùng.
Nàng nhìn thấy trên tường nhà trẻ vẽ mấy con gấu nhỏ đáng yêu, ếch da xanh, thỏ ngốc ngốc, còn có các loại hoa nhỏ đủ màu sắc.
Bên cạnh còn có cầu bập bênh, cầu trượt và các trò chơi khác.
Ngoài ngay cả đường băng trên sân bay đều là màu cầu vồng.
"Ba ba, chị gái, Uyển Uyển. . ."
Lúc này bọn họ nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, nhìn lại theo giọng nói, quả nhiên liền thấy Đào Tử và Huyên Huyên đang chen ở phía sau cửa sổ, phất tay với mọi người, thế nhưng rất nhanh đã bị người kéo ra, đổi thành những người khác.
Lúc này có giáo viên tới duy trì trật tự, đồng thời phát cho mỗi một gia đình một tấm sticker, trên sticker có đánh số, đây là số thứ tự của gia đình.
Lưu Vãn Chiếu là số 21, Hà Tứ Hải là số 32.
Uyển Uyển tò mò lấy tới, muốn dán ở trên trán của mình.
Hà Tứ Hải vội vàng ngăn lại, cầm lấy.
Đúng lúc này, cô Từ mở xe lửa nhỏ đi ra từ trong phòng học, phía sau chính là một chuỗi lợn nhỏ dài.
"Ai yêu hey, ai yêu hey. . ."
------
Dịch: MBMH Translate