Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1197 - Chương 1197: Sói Xám Lớn Đào Tử.

Chương 1197: Sói Xám Lớn Đào Tử. Chương 1197: Sói Xám Lớn Đào Tử.

"Đều xếp thành hàng, không cần phải vội vã tìm ba mẹ."

Sau khi cô Từ mang đội đi ra, cũng không lập tức để cho các nàng giải tán đi tìm cha mẹ, mà là để bọn nhóc đứng nghiêm chỉnh dựa theo đội hình luyện tập bình thường.

Hà Tứ Hải nhìn quanh một vòng, lặng lẽ hỏi Lưu Vãn Chiếu: "Anh có phải là cũng nên lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm hay không?"

Bởi vì các phụ huynh đều lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, quay video, thậm chí có một số người còn mang máy ảnh DSLR chuyên nghiệp tới.

"Có gì đáng sợ chứ?" Lưu Vãn Chiếu khinh thường nói.

"Huyên Huyên, Đào Tử, nhìn nơi này, cà…."

Hà Tứ Hải: …

Đầu tiên viện trưởng sẽ lên sân khấu nói vài câu, không quá dài, đại khái cũng biết bọn nhỏ không chờ được.

Tiếp theo chính là bọn nhỏ được giáo viên dẫn dắt, biểu diễn một bài nhảy thống nhất cho mọi người.

Có một số giáo viên đang ở độ gọi là thanh xuân mỹ lệ, khiến cho rất nhiều ánh mắt của ba ba đều không tập trung ở trên người con mình, điện thoại di động trên tay tự nhiên...

"Có phải là rất đẹp hay không?"

Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt, có chút ghen tuông hỏi.

"Đúng là rất tốt." Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Hứ." Lưu Vãn Chiếu đưa tay bấm ở trên cánh tay của hắn một cái, nhưng mà không bấm được.

"Da thật dày." Nàng bất mãn thầm nói.

"Anh nói Đào Tử và Huyên Huyên nhảy rất tốt." Hà Tứ Hải nghiêng đầu cười nói.

"Tin anh cái quỷ." Lưu Vãn Chiếu le lưỡi với Hà Tứ Hải, vô cùng xinh đẹp.

Hà Tứ Hải cười cười không giải thích, nhưng mà cúi đầu xuống lại nhìn thấy Uyển Uyển đang học động tác của các bạn nhỏ, vung vẩy tay nhỏ, lắc mông, dáng vẻ vô cùng tập trung.

Hà Tứ Hải vội vàng nhẹ nhàng chọt chọt Lưu Vãn Chiếu đang cầm điện thoại ở bên cạnh, để cho nàng nhanh chóng ghi lại.

Nhảy xong một bài, toàn bộ sân chơi đúng là hò hét loạn cả lên.

Cũng may sân bãi rất lớn, nhiều người như vậy cũng chỉ chiếm dụng một nửa.

Còn có một nửa sân bãi được quy hoạch làm khu trò chơi dành cho cha mẹ và con cái.

Tổng cộng có mười hoạt động dành cho cha mẹ và con cái, mọi người cầm lấy thẻ đã đánh số đi tham gia, giành được hạng nhất có thể nhận được số lượng ngôi sao khen thưởng nhất định.

Chờ đến lúc kết thúc, có thể đổi những ngôi sao này lấy quà tặng ở trước cửa trường học.

Những hoạt động liên kết cha mẹ và con cái này, có loại thích hợp cho người hay dùng sức như ba ba, có loại chế tác thủ công thích hợp cho mẹ, còn có kiểu hai người đồng tâm hiệp lực như hai người ba chân…

"Chúng ta chia nhau ra hành động, anh mang Đào Tử đi hoàn thành hoạt động thể lực, em mang Huyên Huyên hoàn thành hoạt động không cần thể lực, sau đó sẽ đổi lại." Lưu Vãn Chiếu trực tiếp phân bố nhiệm vụ.

Hà Tứ Hải ra dấu OK, biểu thị không thành vấn đề.

Nhà trẻ cũng không kiểm tra ai là cha mẹ của ai, chỉ cần một người lớn mang theo một đứa bé là có thể tham gia.

Thế là Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử rời đi, đến khu trò chơi đấu sức.

Uyển Uyển nhìn trái, nhìn phải không biết nên đi với ai.

Lưu Vãn Chiếu lập tức kéo nàng đến bên cạnh mình.

"Theo dì trước đi, chúng ta đi làm thủ công." Lưu Vãn Chiếu nói.

Ở phía trước các nàng, có nguyên liệu làm quạt tròn, vẽ quạt tròn do nhà trẻ cung cấp.

Bởi vì cân nhắc đến tuổi tác của trẻ nhỏ, nói là làm, không bằng nói là ghép lại, vô cùng đơn giản.

Sau khi làm xong còn cần vẽ một bức tranh ở trên mặt quạt trắng tinh.

Lưu Vãn Chiếu rất am hiểu vẽ vời, dù sao thì Tôn Nhạc Dao cũng có thành tựu rất cao ở trong lĩnh vực quốc hoạ.

Được mẹ hun đúc, từ nhỏ nàng đã vẽ vời không tệ rồi, chỉ có điều sau này không lựa chọn làm cái nghề hội họa này mà thôi.

Về phần Hà Tứ Hải và Đào Tử, bọn họ đi tới một sân bãi dành cho hoạt động dùng sức, đã có không ít phụ huynh mang theo con nhỏ lại đây rồi, nhưng mà trên căn bản đều là ba ba.

Bởi vì muốn trò chơi này cần năm người, trên eo mỗi người buộc một sợi dây thừng, chia làm năm phương hướng, đút quả quýt vào trong miệng con của mình, mỗi lần một cánh, ai đút xong trước thì người đó sẽ giành chiến thắng.

Lúc Hà Tứ Hải mang Đào Tử đi qua, đã có năm phụ huynh bắt đầu tham gia rồi.

Đào Tử nhìn trò chơi giữa trường một chút, lại nhìn mấy người cha đứng ở trước mặt mình một chút, sau đó lặng lẽ nói với Hà Tứ Hải: "Ba ba, ba phải cố gắng lên nha."

"Yên tâm đi, ba là lợi hại nhất, chúng ta nhất định sẽ giành được hạng nhất." Hà Tứ Hải bày ra dáng vẻ đại lực sĩ rồi nói.

Đào Tử nói như vậy, là bởi vì hai người ba phía trước đều vừa cao vừa mập, không nói đến sức lực, chỉ thể trọng thôi đã có thể áp đảo rất nhiều người rồi.

"Ba ba, người là tốt nhất." Đào Tử nắm chặt quả đấm nhỏ, bày ra dáng vẻ ba phải cố gắng lên.

Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của nàng.

Nhưng Đào Tử lại bất mãn, a ô a ô muốn cắn tay hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment