Sáng tinh mơ.
Hà Tứ Hải.
Đào Tử.
"Ba ba, ba nhanh một chút nha, làm sao lại chậm rì rì như thế? Ba là rùa nhỏ sao?"
Đào Tử quay đầu lại, vẫy tay nhỏ với Hà Tứ Hải.
"Là con chạy quá nhanh, không nghĩ tới đôi chân ngắn nhỏ này của con lại có tốc độ nhanh như vậy." Hà Tứ Hải ba bước thành hai đi lên phía trước rồi nói.
"Mới không phải, chân con rất dài nha." Đào Tử bất mãn mà xoa eo, đá hai cái chân ngắn nhỏ lung tung.
Đây là một ngày thứ bảy, Đào Tử nói không muốn ăn sáng ở nhà, thế là Hà Tứ Hải dẫn nàng ra bên ngoài ăn sáng.
Ăn sáng xong nhìn bên ngoài trời trong nắng ấm, thế là hai người quyết định đi dạo dọc theo hồ Kim Hoa vận động một chút, cũng tiện tiêu hóa đồ ăn.
Chỉ có hai người bọn họ.
Đào Tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, trên bầu trời là từng đoá từng đoá mây trắng.
Chim nhỏ đập cánh bay lượn trên không trung, gió nhẹ thổi qua mặt hồ Kim Hoa, đung đưa từng trận ánh nắng ban mai.
"Anh, anh vẫn sẽ yêu thương em có đúng hay không?" Đào Tử bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi Hà Tứ Hải.
"Coong…"
Hà Tứ Hải vốn muốn nói đương nhiên, nhưng lại lập tức phát hiện không đúng.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Đào Tử rồi nghiêm túc hỏi: "Sao bỗng nhiên lại gọi ba là anh trai rồi?"
"Bởi vì ba ba sắp kết hôn nha, có vợ, còn có con của mình." Đào Tử có chút buồn bã mà nói.
Hà Tứ Hải duỗi tay sờ gương mặt nhỏ của nàng rồi nói: "Không quản ba có kết hôn hay không kết hôn, có em bé hay không, ba vĩnh viễn sẽ yêu thương Đào Tử nhà chúng ta."
"Thật sao?" Trong mắt Đào Tử lóe lên ánh sáng vui sướng.
Xem ra nhóc con cũng không phải là không tim không phổi, cái gì cũng không đáng kể giống như trong ngày thường.
"Móc tay nào." Hà Tứ Hải duỗi ngón út ra rồi nói.
Đào Tử vui vẻ duỗi ngón út ra móc tay với hắn.
"Ngoéo tay thắt cổ. . ."
"Đóng dấu."
Hà Tứ Hải đưa tay kéo nàng vào trong lồng ngực.
Rồi nói ở bên tai nàng: "Nói cho con một bí mật."
"Cái gì?"
Đào Tử rất phối hợp đè thấp giọng nói.
"Em bé của dì Lưu thực ra chính là U U." Hà Tứ Hải nói.
"U U?"
Đào Tử kinh ngạc đến trợn tròn con mắt.
"Đúng, U U, Lộc U U, sau này nàng chính là em gái của con, có thể cùng nhau chơi đùa với con." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử hưng phấn gật gật đầu, sau đó không thể chờ đợi được nữa mà hỏi: "Vậy con lúc nào mới có thể nhìn thấy nàng đây?"
“Chuyện này sợ là còn phải chờ thêm mấy tháng." Hà Tứ Hải ôm lấy nàng, để cho nàng cưỡi ở trên vai của mình.
"Còn lâu hơn so với việc ba kết hôn sao?"
"Đúng, còn lâu hơn."
Đào Tử nghe vậy thì thất vọng thở dài.
Thế nhưng nàng rất nhanh lại trở nên cao hứng, bởi vì một con bướm bay qua đây, bay lượn bốn phía xung quanh nàng.
Đào Tử nhón chân đưa tay đi bắt, nhưng là mỗi lần đều là kém một tẹo tèo teo, cứ lặp đi lặp lại như vậy, giống như là đang trêu nàng.
Nhưng Đào Tử lại làm không biết mệt, mãi đến tận khi bướm bay đi, nàng mới thở dài một tiếng.
"Con đây là làm sao rồi?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Ba ba, con lớn rồi cũng phải kết hôn sao?" Đào Tử đột nhiên hỏi.
"Khụ khụ…" Hà Tứ Hải thiếu chút là bị sặc.
Hắn chưa kịp trả lời, Đào Tử lại tự nhiên nói: "Sau này con cũng sinh một em bé, ba ba, người nói xem em bé của con liệu có phải là cũng rất đáng yêu hay không?"
"Nhất định sẽ, không phải, con hiện tại còn nhỏ như thế, không cần nghĩ đến chuyện có kết hôn hay không." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Ha ha, con vẫn là trẻ nhỏ."
"Đúng, trẻ nhỏ không nên buồn phiền, nghĩ những thứ này làm gì?" Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Nhưng mà, con vẫn rất tò mò." Đào Tử lại nói.
"Được rồi, nếu như con lớn rồi, muốn kết hôn với người mình thích, vậy nhất định phải đưa hắn đến cho ba nhìn một chút, phải trải qua sự đồng ý của ba mới có thể nha." Hà Tứ Hải nói.
"Được nha."
Đào Tử đáp ứng tương đối thẳng thắn, thế nhưng Hà Tứ Hải lại cảm thấy không yên lòng, thế nhưng hiện tại Đào Tử vẫn còn nhỏ như thế, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì.
"Ba ba, ba nói xem em bé của con sau này nên gọi là gì đây?" Đào Tử lại hỏi.
"Ba đây làm sao biết được, con có thể tự suy nghĩ một cái tên mà con yêu thích."
"Ừm…" Đào Tử nghe vậy, thật sự là bắt đầu chăm chú suy tư.
"Nếu không, gọi là hạt đào đi, con là Đào Tử, hắn là hạt đào." Đào Tử hưng phấn nói.
Hà Tứ Hải: . . .
"Sao con không gọi là hạch đào?" Hà Tứ Hải không biết nói gì nữa rồi.
"Hạch đào? Hà Đào? Hà Hạch Đào, đào ha ha? Ha ha…"
Đào Tử điên cuồng cười to, cười đến ngã ngửa ra sau, nếu không phải là Hà Tứ Hải dùng tay đỡ nàng thì nàng đã rơi xuống từ trên vai hắn rồi.
Lúc này con bướm bay đi lại bay trở về.
"Bướm nhỏ..."
Đào Tử vươn cánh tay nhỏ, vặn vẹo thân thể, học theo dáng vẻ bay lượn của bướm nhỏ.
"Cẩn thận ngã xuống."
"Ha ha, có ba ba rồi." Đào Tử vui vẻ nói.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Hà Tứ Hải, là Đinh Mẫn gọi tới.
Vậy đúng là có chút kỳ quái rồi, Đinh Mẫn rất ít gọi điện thoại cho hắn.
"Có chuyện gì không?" Hà Tứ Hải nhận điện thoại liền hỏi.
"Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao?" Đinh Mẫn cười nói.
Từ sau khi Hà Tứ Hải cầu hôn Lưu Vãn Chiếu, Đinh Mẫn đã thả xuống khúc mắc, lại càng thêm lạc quan hơn.
"Chuyện này không trách tôi được, ai bảo cô không có chuyện gì đều không gọi điện thoại cho tôi." Hà Tứ Hải cũng thuận miệng nói.
"Đây là anh nói đó, được rồi, cũng không phí lời nữa, tôi gọi điện thoại cho anh là có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ."
"Là muốn gặp người đã khuất sao?" Hà Tứ Hải suy đoán một hồi rồi hỏi.
Nhưng bất ngờ lại không phải.
"Gần nhất có một đội khảo cổ phát hiện một di tích ở Vân Nam, sau đó chuyện lạ liên tục xảy ra. Đầu tiên là có sâu kiến tập kích nhân viên khảo cổ khiến cho không ít người thương vong, tiếp lại có nhân viên khảo cổ xảy ra vấn đề về tinh thần, xuất hiện ảo giác đả thương người… cho nên tôi muốn thỉnh giáo anh một hồi, có phải là…."
Đinh Mẫn không nói rõ, thế nhưng Hà Tứ Hải biết ý của nàng, là muốn hỏi có khả năng do quỷ thần quấy phá hay không.
"Đây là ý của cô hay là ý của bên trên?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đương nhiên là của phía trên rồi, nếu không phải là vì phía trên thì tôi cũng không biết việc này." Đinh Mẫn nói.
"Một quốc gia lớn như vậy đều không giải quyết được?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút.
Từ hành vi của cục Tông giáo Nội vụ, bọn họ cũng không phải là không biết gì cả về quỷ thần.
Đồng thời còn có quyền lợi không nhỏ, Hà Tứ Hải suy đoán, bọn họ hẳn là cũng giữ lại một ít thủ đoạn, lẽ ra không thể không giải quyết được chuyện như vậy mới đúng.
Đinh Mẫn nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói đùa: "Nói như thế nào đây? Có câu nói gọi là bên trong tầm bắn không quỷ thần, thế nhưng nếu như vậy thì di tích cũng sẽ bị phá hỏng."
"Vậy được rồi, cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi… ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ đi xem xem."
Thời gian dài như vậy đều là Đinh Mẫn giúp đỡ hắn, hiện tại nàng mở miệng, Hà Tứ Hải cũng không tiện từ chối.
"Không cần gấp gáp như vậy, người của đội khảo cổ đang rút khỏi đó, chờ bọn hắn rút khỏi thì anh lại đi cũng được." Đinh Mẫn vội vàng nói.
"Được, vậy tôi chờ tin tức của cô."
Nói xong hai người lại tùy tiện nói vài câu, liền cúp điện thoại.
"Ba ba, là ai gọi điện thoại tới vậy?" Đào Tử hỏi.
"Trẻ nhỏ hỏi nhiều như vậy làm gì?" Hà Tứ Hải nói.
"Giáo viên nói, trẻ nhỏ phải học hỏi thêm nhiều, nhanh nói cho con một chút."
Đào Tử đưa tay vò đầu Hà Tứ Hải thành cái tổ gà.
"Không đấy."
Hà Tứ Hải dùng gáy cọ cọ bụng nhỏ của nàng.
Đào Tử bị ngứa, nở nụ cười khanh khách.
Hà Tứ Hải cứ như vậy mà mang theo nàng đi về nhà.
------
Dịch: MBMH Translate