Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1202 - Chương 1202: Kinh Hãi.

Chương 1202: Kinh Hãi. Chương 1202: Kinh Hãi.

"Giáo sư Mã, chúng ta cứ rời đi như vậy sao?" Trợ thủ tiểu Tống có chút không cam lòng hỏi Mã Vi Dân.

"Không rời đi thì lại có thể làm sao? Đã nhận được thông báo rút đi từ phía trên." Mã Vi Dân vừa sắp xếp lại đồ vật của mình vừa nói.

"Nhưng mà… Nhưng mà..."

Tiểu Tống vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, lần này khảo cổ có phát hiện trọng đại, hơn nữa đối với người sắp tốt nghiệp như nàng mà nói thì cũng khá quan trọng.

Mã Vi Dân thả đồ trong tay xuống, nhìn về phía nàng rồi an ủi: "Em cũng đừng quá sốt ruột, bản thân công việc khảo cổ đã là một loại công việc cần kiên trì cẩn thận. Em lại kiên trì thêm chút, hẳn là còn có cơ hội trở về, dù sao trong khối nghiên cứu trong nước sẽ không có người nào chuyên nghiệp hơn chúng ta đâu."

"Thật sao?" Tiểu Tống nghe vậy thì có chút mừng rỡ.

Nhìn cô gái trước mắt tuổi tác không chênh lệch nhiều với cháu gái của mình, Mã Vi Dân gật gật đầu.

Hiện tại người học khảo cổ càng ngày càng ít, con gái lại càng ít.

Mã Vi Dân là giáo viên khảo cổ học đại học Hạ Kinh, là nhà khảo cổ học nổi tiếng, quản lý thường vụ khảo cổ học Đại Hạ, là nhà khảo cổ học dân tộc, nói chung là có một đống danh hiệu vinh dự lớn, có địa vị vô cùng quan trọng trong giới khảo cổ Đại Hạ.

Mà việc khai quật di tích lần này chính là do hắn chủ trì.

Cũng không ngờ rằng mới vừa bắt đầu khai quật đã xảy ra nhiều bất ngờ.

Mã Vi Dân cũng tiều tụy tinh lực, nhưng mà cũng không cảm thấy bất ngờ, trái lại còn càng thêm chờ mong.

Hắn một đời đã khai quật vô số khảo cổ, cũng đã gặp qua một số chuyện khoa học khó mà giải thích được, thế nhưng mỗi lần qua đi đều sẽ có thu hoạch trọng đại.

Cho nên hắn trái lại còn có chút chờ mong.

Thế nhưng nghĩ đến những người bị thương tổn trong lần khai quật này, hắn không nhịn được mà thở dài một tiếng.

"Giáo sư Mã, đã thu dọn xong đồ đạc chưa?" Ngay vào lúc này, một người đi tới từ phía ngoài lều.

Người kia vừa cao to lại vạm vỡ, thân mang áo ngụy trang, vừa nhìn là biết xuất thân quân nhân, hắn chính là đội trưởng đội bảo an của đợt khảo cổ lần này.

Nhưng mà hắn cũng là được phía trên phái tới bởi vì đội khảo cổ liên tiếp có chuyện.

"Sắp xong rồi." Mã Vi Dân vội vàng xoay người chuẩn bị tiếp tục thu dọn đồ đạc.

"Giáo sư Mã, thực ra không cần thiết phải mang đi hết, các người hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ trở về." Đội trưởng bảo an nói.

Mã Vi Dân quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, trên gương mặt cứng ngắc của đội trưởng bảo an mặt lộ ra một nụ cười cứng ngắc.

"Vậy thì cầu chúc tốt lành." Mã Vi Dân cũng là người tinh, nghe rõ ràng ý của hắn.

Thế là cầm lấy hành lý của chính mình, chuẩn bị rời khỏi cùng đội trưởng bảo an.

"Ồ..." Đúng lúc này, Mã Vi Dân bỗng thốt lên một tiếng kinh ngạc.

"Làm sao thế?" Đội trưởng bảo an hỏi.

"Không thấy máy vi tính của tôi đâu nữa." Mã Vi Dân có chút nóng nảy mà tìm kiếm khắp nơi.

"Laptop?"

"Đúng, laptop, phía trên ghi chép rất nhiều tin tức quan trọng." Mã Vi Dân thả hành lý của mình xuống, bắt đầu tìm kiếm ở trong lều.

"Nếu không... Lần sau lại tìm đi? Đội ngũ đã chuẩn bị xuất phát rồi." Đội trưởng bảo an nói.

"Không được, những ghi chép kia rất quan trọng, phía trên ghi chép rất nhiều thứ, lần này tôi trở về chuẩn bị dùng để tra tư liệu." Mã Vi Dân cố chấp nói.

"Tôi để ở đâu rồi?" Mã Vi Dân tìm một vòng không được, gãi đầu một cái, làm sao cũng không nhớ ra được.

"Già rồi, thực sự là không còn dùng được rồi." Mã Vi Dân cảm khái.

"Có phải là được những người khác cầm hay không?" Đội trưởng bảo an nói.

"Những người khác? Đúng rồi, tiểu Tống đâu?" Mã Vi Dân nghe vậy ánh mắt sáng lên, tiểu Tống là phụ tá của hắn, hẳn phải biết laptop ở chỗ nào.

Mã Vi Dân và đội trưởng bảo an cùng đi ra khỏi lều vải, các nhân viên khảo cổ khác cũng đã lên xe, có một số đã rời đi rồi.

Cũng may tiểu Tống còn chưa đi, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Tống, em có nhìn thấy máy vi tính của thầy không? Cái màu đen kia." Mã Vi Dân đi lên trước vội vàng hỏi.

"Laptop?"

Tiểu Tống đương nhiên biết, giáo sư Mã mang theo bên người mỗi ngày, thỉnh thoảng lấy ra viết viết vẽ vẽ, nhưng mà nàng cũng không có nhìn thấy.

"Vậy nó chạy đi đâu rồi?" Mã Vi Dân thật sự có chút cuống lên, gấp đến độ xoay quanh.

"Laptop này có quan trọng không?" Đội trưởng bảo an hỏi.

"Đương nhiên là quan trọng, rất quan trọng." Mã Vi Dân lo lắng nói.

Bởi vì trên laptop này không chỉ ghi chép rất nhiều tin tức quan trọng về di tích này, mà phía trên còn ghi chép một ít suy đoán và nghi vấn của mình.

Đội trưởng bảo an vốn muốn nói, nếu không quá quan trọng vậy thì cứ rút đi trước rồi lại nói. Nhiệm vụ của hắn hôm nay chính là bảo đảm cho tất cả mọi người đều rút đi.

Hiện tại nghe Mã Vi Dân nói như vậy, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa rồi, vì vậy liền nói: "Vậy suy nghĩ thêm xem lần cuối cùng nhìn thấy laptop là ở chỗ nào?"

"Lần cuối cùng?" Mã Vi Dân nghe vậy thì cau mày suy tư.

"Hẳn là ở ở dòng suối nhỏ sau khi trở về từ di tích?" Tiểu Tống bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

"Đúng, đúng, khi đó thầy rửa mặt ở trong suối, có đặt nó ở trên tảng đá bên cạnh." Mã Vi Dân cũng nghĩ tới.

"Dòng suối nhỏ?" Đội trưởng bảo an biết nơi đó, cách đây cũng không xa.

Thế là hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngài nói cho tôi là vị trí nào, tôi đi tìm giúp ngài."

Mã Vi Dân nghe vậy, có chút khó khăn nói: "Cái này, tôi cũng không biết hình dung như thế nào, nói chung chính là một tảng đá lớn."

"Nếu không để tôi đi cùng với anh." Tiểu Tống nói.

"Vậy được, chúng ta đi nhanh về nhanh." Đội trưởng bảo an nghe vậy không có phản đối.

Tuy rằng những ngày này di tích xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng xung quanh vẫn rất là an toàn, dòng suối nhỏ cách chỗ phát hiện di tích một đoạn, hẳn không có vấn đề gì.

"Tôi cũng đi cùng với các người." Mã Vi Dân cũng nói.

"Không cần, ngài và bọn họ đây chờ chúng tôi trở về là được." Đội trưởng bảo an chỉ về phía nhân viên còn chưa rút đi.

"Không có chuyện gì, cũng không phải là rất xa, hơn nữa, tôi không quá chắc chắn có phải là ở nơi đó hay không, già rồi." Mã Vi Dân cảm khái.

Thấy hắn kiên trì, đội trưởng bảo an không phản đối nữa, thế là ba người đi nhanh về phía di tích.

Cỏ dại nơi này rậm rạp, cây cối bụi gai đâu đâu cũng có, xe căn bản không lái vào được, cũng may mấy ngày trước, bọn họ đã mở ra một con đường, người miễn cưỡng có thể đi lại.

"Giáo sư Mã, thực ra thầy không cần đến, hai chúng em đi là được rồi." Tiểu Tống ở bên cạnh nói thầm.

"Không có chuyện gì, em đừng xem thầy lớn tuổi, thế nhưng thầy nhiều năm chạy ở bên ngoài, có thể mạnh hơn mấy cô gái cả ngày chỉ chờ ở bên trong phòng như các em nhiều." Mã Vi Dân nói mà mặt không đỏ không thở gấp.

Xem ra hắn tuy rằng không ngừng nói mình đã lớn tuổi rồi, thế nhưng thể lực đúng là còn rất tốt.

Tiểu Tống tên đầy đủ là Tống Giai Hân, mà đội trưởng bảo an dẫn đường phía trước tên là Trần Văn Bác, trên thực tế hắn cũng không phải là đội trưởng bảo an gì cả, lần này chỉ là chấp hành nhiệm vụ.

Trần Văn Bác tương đối ít nói, trên căn bản đều là Mã Vi Dân và Tống Giai Hân nói chuyện.

"Hi hi..."

Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng cười của trẻ con truyền đến.

Ba người giật mình một cái, sởn cả tóc gáy.

Bọn họ thậm chí còn hoài nghi mình có phải là nghe lầm rồi hay không.

Nơi này là rừng rậm nguyên thủy ít dấu chân người, xung quanh căn bản không có người ở, trước khi khảo cổ bọn họ còn từng điều tra, không thể lầm được.

"Giáo… Giáo sư Mã, thầy có nghe thấy tiếng gì không?" Tống Giai Hân hoảng sợ nhìn bốn phía, run rẩy hỏi.

Mã Vi Dân nghiêm túc gật gật đầu.

"Tiếng cười của trẻ nhỏ."

Trần Văn Bác cũng rút vũ khí trên eo ra, cảnh giác nhìn bốn phía.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment