Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1203 - Chương 1203: Thỉnh Cầu.

Chương 1203: Thỉnh Cầu. Chương 1203: Thỉnh Cầu.

"Có thể là tiếng kêu của động vật cũng nên." Thấy Tống Giai Hân bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, Mã Vi Dân an ủi.

"Tiếng kêu của động vật?" Tống Giai Hân rất hiển nhiên là không quá tán đồng cách nói này.

"Đúng vậy, ví dụ như mèo động dục, còn có kỳ nhông, cũng chính là kỳ nhông mà chúng ta hay nói tới, tiếng kêu đều rất tương tự với trẻ nhỏ, có một năm chúng ta đi Thiểm Tây khai quật một tòa cổ mộ..."

Mã Vi Dân nói xong còn nói về những chuyện lạ mà hắn đã từng trải qua.

Đừng nói là Tống Giai Hân, ngay cả Trình Văn đều câu chuyện kia hấp dẫn, quên mất hoảng sợ.

Nhưng vào lúc này, lại có một tiếng cười hi hi ha ha vang lên.

Lần này càng thêm rõ ràng, nghe tiếng thì ở ngay phía trước, cách bọn họ không xa.

Gương mặt mới vừa khôi phục một chút hồng hào của Tống Giai Hân lại trở nên trắng bệch, lập tức kéo cánh tay Mã Vi Dân, trốn ở sau người hắn, cả người đều đang run rẩy.

Trần Văn Bác chinh chiến trăm trận đều có chút rụt rè, người bình tĩnh nhất trái lại là Mã Vi Dân.

"Đừng sợ, ban ngày ban mặt, cho dù có yêu ma quỷ quái thì cũng không dám ra đây?" Mã Vi Dân an ủi.

"Thật sự có sao?"

Tống Giai Hân sắp muốn khóc rồi, toàn thân run lên dữ dội.

"Giáo sư Mã, nếu không chúng ta trở về đi thôi." Trần Văn Bác do dự rồi hỏi.

"Đều đi tới đây rồi, phía trước là đến rồi." Mã Vi Dân nói.

"Nếu không thì để một mình tôi đi, hai người chờ tôi ở đây?"

"Như vậy sao được." Trần Văn Bác nghe vậy lập tức từ chối, nhiệm vụ lần này của hắn chính là bảo vệ Mã Vi Dân an, làm sao có khả năng để hắn một mình mạo hiểm được.

"Vậy tiểu Tống, em…"

"Em đi cùng hai người." Không chờ Mã Vi Dân nói xong, Tống Giai Hân đã giành nói.

Nàng tình nguyện đi cùng bọn họ, cũng không muốn một mình đợi ở chỗ này.

"Hai người đi sau lưng tôi, một khi có vấn đề gì thì nhớ lập tức chạy ngược về." Trần Văn Bác bất đắc dĩ nói.

Hai người nghe vậy gật gật đầu.

Sau đó bọn họ xuyên qua cỏ dại tới gối, lùm cây ngổn ngang, vòng qua đầm lầy, lại xuyên qua một rừng cây nhỏ, cuối cùng nghe thấy tiếng nước róc rách.

Mà ở trong quá trình này, bọn họ không chỉ lại nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha, trong lúc hoảng hốt thậm chí còn nghe thấy tiếng nói chuyện của trẻ con, nhưng mà khi lắng nghe lại biến mất, nghe không rõ là đang nói cái gì.

Nhưng mà một đường đi tới lại không xảy ra chuyện gì cả, không khỏi khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Giáo sư Mã, ngài còn nhớ notebook để ở chỗ nào không? Chúng ta mau chóng tìm tới, sau đó rời khỏi chỗ này." Trần Văn Bác quay đầu lại hỏi Mã Vi Dân.

"Ở ngay bên kia."

Mã Vi Dân chỉ về bên tay phải, bị cây cối và bụi cây ngăn trở, trong lúc nhất thời không nhìn thấy gì cả.

Nhưng mà ba người đi về phía trước mấy bước, tầm nhìn trở nên trống trải hơn.

Sau đó ——

Cả ba cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì chỉ thấy trên tảng đá lớn bên dòng suối có một cô bé đang nằm úp sấp, nhưng mà nàng quay lưng lại với bọn họ, cho nên không thấy rõ hình dạng.

Nàng hình như đang lật xem cái gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hi hi, tâm trạng dường như là rất tốt, cái mông nhỏ còn không ngừng mà uốn tới ẹo lui.

Ba người cảm thấy tim như sắp nhảy ra từ trong cổ họng, tê cả da đầu, toàn thân phát lạnh.

Phải biết, nơi này chính là rừng sâu núi thẳm không người, một đứa bé không thể đi tới nơi này được, thôn xóm gần đây nhất cũng cách mười mấy cây số.

Nhưng mà một lát sau, cô bé kia ngoại trừ cười hi hi ha ha và nhỏ giọng thầm thì hai câu ra thì không có động tác gì khác.

Ba người cũng từ từ tỉnh táo lại.

"Nàng có bóng, hẳn là người." Tống Giai Hân nhỏ giọng nói.

"Hai người đợi ở chỗ này, tôi qua xem một chút." Trần Văn Bác nắm chặt vũ khí trên tay, dặn dò hai người.

"Cẩn thận." Mã Vi Dân dặn dò.

Trần Văn Bác nghiêm túc gật gật đầu, sau đó cảnh giác mà tới gần đối phương.

Nhưng bởi vì mực nước của dòng suối nhỏ giảm xuống, đá vụn lộ ra đầy giữa dòng sông, cho dù hắn có cẩn thận từng li từng tí một thì cuối cùng vẫn có một ít tảng đá phát ra tiếng động ma sát.

Ở chỗ vắng vẻ như này có vẻ đặc biệt chói tai.

Cô bé nằm nhoài trên tảng đá lập tức quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ.

Ba người sợ đến mức như ngừng thở.

Nhưng mà chờ sau khi bọn họ thấy rõ tướng mạo của cô bé thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thì ra đúng chỉ là một cô bé, hơn nữa còn thật là đáng yêu.

Cô bé hình như cũng bị bọn họ làm cho sợ hết hồn, con mắt màu xanh lam nhạt mở to.

Trần Văn Bác bỏ vũ khí trong tay xuống, đang chuẩn bị hỏi sao cô bé lại ở đây.

Liền thấy cô bé kia bỗng nhiên giơ tay nhỏ nhỏ, Trần Văn Bác lập tức trở nên cảnh giác, đang chuẩn bị giơ vũ khí lên lần nữa thì cô bé kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở ngay trước mặt bọn họ.

Chỉ còn dư lại laptop của giáo sư Mã Vi Dân bị mở ra ở trên tảng đá, và ở gió nhẹ phát ra tiếng ào ào.

"A…" Tống Giai Hân kinh hô một tiếng, kéo Mã Vi Dân muốn chạy.

Mã Vi Dân hơi sơ suất không đề phòng, trực tiếp bị nàng kéo ngã xuống đất.

"Mã… Mã… Giáo sư Mã, chạy mau." Tống Giai Hân vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.

"Thầy cũng muốn, em đừng kéo, đừng kéo. . ." Mã Vi Dân thở hổn hển rồi nói.

Hắn cũng bị dọa cho thiếu chút thở không ra hơi.

Mà lúc này, Trần Văn Bác lại giơ vũ khí ngắm khắp bốn phía.

Nhưng mà ánh nắng tươi sáng, suối nước róc rách, không có một chút khác thường nào.

Thế là Trần Văn Bác đánh bạo, cẩn thận tiến lên trước, chuẩn bị cầm laptop của giáo sư Mã về.

Mã Vi Dân và Tống Giai Hân cũng đều ngừng thở.

Đúng lúc này, bên cạnh đá lớn bỗng nhiên xuất hiện hai người.

Một lớn một nhỏ, bọn họ vừa nãy đã thấy cô bé kia, người còn lại là một người thanh niên trẻ.

Trần Văn Bác không chút nghĩ ngợi, giơ vũ khí trực tiếp bắn.

"Wow~" Cô bé phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Nhưng vào lúc này, người trẻ tuổi vung tay lên, viên đạn trực tiếp ngừng ở giữa không trung rồi rơi vào trong đá, phát ra một tiếng đinh.

"Antonio?" Tống Giai Hân giật mình.

Sau khi Trần Văn Bác nã một phát súng, cũng không nổ phát súng thứ hai.

Một mặt không biết là địch hay bạn.

Một mặt súng ống thật giống như không có tác dụng gì.

"Ngài là…" Trình Văn Bác hỏi.

Thế nhưng cũng không có thả lỏng, tuy rằng có vẻ như không có tác dụng gì.

Đối phương cũng không trả lời hắn.

Mà là nhìn ba người bọn họ một cái rồi hỏi: "Các người là đội khảo cổ?"

"Đúng."

Mã Vi Dân được Tống Giai Hân đỡ dậy lên tiếng đáp lại, đồng thời tò mò đánh giá hai người trước mắt.

"Không phải bảo các người rút đi rồi sao?" Người trẻ tuổi nhẹ nhíu mày tiếp tục hỏi.

Trong lòng ba người nghe vậy thì hơi kinh ngạc, Trần Văn Bác và Mã Vi Dân có chút bừng tỉnh.

"Chúng tôi đang chuẩn bị rút đi, nhưng mà quên notebook ở đây, chuẩn bị lấy lại được notebook liền đi." Mã Vi Dân nghe vậy thì vội vàng giải thích.

"Notebook?"

"Hi hi... Ông chủ, sách vở chơi thật vui, có con rắn nhỏ, chim nhỏ…." Cô bé có vẻ như đang nói thầm, nhưng thực tế mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng.

"Đó là một ít hình vẽ trong di tích, tôi vẽ ra chuẩn bị dùng làm tư liệu khi trở về." Mã Vi Dân vội vàng giải thích.

Người trẻ tuổi cũng chú ý tới notebook bên cạnh tảng đá, duỗi tay cầm lên rồi vứt cho Trần Văn Bác.

Trần Văn Bác vội vàng đưa tay tiếp lấy, sau đó hỏi: "Xin hỏi ngài là người phía trên phái tới để giải quyết chuyện di tích sao?"

Người trẻ tuổi nghe vậy thì gật gật đầu.

Sau đó hỏi: "Di tích ở hướng nào, cách nơi này còn xa lắm không?"

"Qua suối này, đi về phía trước, đại khái còn có khoảng năm km." Mã Vi Dân chỉ vào một phương hướng rồi nói .

Đối phương nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó nói với bọn họ: "Các người mau chóng rời khỏi đi."

Sau đó dắt cô bé chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Mã Vi Dân đột nhiên nói: "Chờ một chút."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment