Hai người đứng ở bên dòng suối, chính là Hà Tứ Hải và Uyển Uyển mà Đinh Mẫn mời đến.
Bởi vì vị trí nằm ở trong khu rừng rậm nguyên thuỷ, tuy rằng Đinh Mẫn đã cung cấp bản đồ, thế nhưng vẫn xuất hiện sai lệch.
Cộng với đường cũng không dễ đi, cho nên Hà Tứ Hải để Uyển Uyển chờ ở bên dòng suối, còn mình thì đi vào tìm một mình, lúc này mới xảy ra chuyện lúc trước, dọa cho ba người kia phát sợ.
Lúc này Mã Vi Dân bỗng nhiên gọi hắn lại, nói thực sự, Hà Tứ Hải cũng rất tò mò không biết hắn muốn nói điều gì.
"Vị này… Vị này…"
Mở miệng câu thứ nhất, Mã Vi Dân đã ấp úng, không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào.
Gọi là người anh em thì cảm thấy quá mức lỗ mãng, đối phương có năng lực quỷ thần khó lường, ai biết số tuổi thật sự của đối phương là bao nhiêu, nói không chừng là lớn tuổi hơn hắn cũng nên.
Gọi là đại tiên, cảm giác lại có chút quá rồi.
Nhưng lại không biết đối phương họ tên là gì, có pháp hiệu, đạo hiệu… gì hay không
"Tôi họ Hà, gọi tôi là Hà tiên sinh đi."
Cũng may đối phương mở miệng đúng lúc, Mã Vi Dân thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nói tiếp: "Hà tiên sinh, tôi là phụ trách khai quật di tích lần này- Mã Vi Dân, cảm ơn tiên sinh đã cứu viện."
Hắn vừa lên đã cảm ơn, cũng không nhắc đến yêu cầu gì.
"Không cần khách khí, tôi cũng là được người nhờ vả." Hà Tứ Hải lờ mờ trả lời một câu.
Mà lúc này Trần Văn Bác thu súng về, tâm trạng của Tống Giai Hân cũng ổn định lại, tất cả đều lặng lẽ đánh giá hai "Người" trước mắt.
"Lão hủ một đời dâng hiến cho sự nghiệp khảo cổ, cho nên mới có nhiệt tình như thế, đều là bắt nguồn từ sự tò mò đối với các nền văn minh, đối những thứ chưa biết."
"Cho nên tôi muốn cầu Hà tiên sinh, không biết có thể mang theo lão hủ hay không. Tôi muốn làm rõ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì lại tổn hại đến nhiều nhân viên khảo cổ như vậy."
Mã Vi Dân nói xong, nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt thấp thỏm.
Trần Văn Bác và Tống Giai Hân nghe vậy thì đều nhìn về phía giáo sư Mã với vẻ mặt kinh ngạc, tiếp theo cũng khó nén hưng phấn và chờ mong, đương nhiên còn chen lẫn hoảng sợ.
Bọn họ có thể cảm thấy hưng phấn và chờ mong đối với lĩnh vực mà bản thân chưa biết, đồng thời cũng nảy sinh hoảng sợ đối với nó.
Mấy ngày nay xảy ra chuyện lạ, có một số chuyện chỉ là không nói ra mà thôi, trước khi bọn họ rút khỏi đây đã có rất nhiều người chủ động lui ra lần khảo cổ nảy rồi.
So với sự nghiệp khảo cổ mà nói, bọn họ càng thêm yêu quý tính mạng của chính mình hơn. Đây là chuyện thường tình, không ai có thể chỉ trích.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu.
Nhưng mà hắn có chuyện muốn nói trước.
"Có thể đi cùng tôi, tôi cũng sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho ông, nhưng cũng không ai biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như tôi chăm sóc không được, xuất hiện bất ngờ gì thì tự gánh lấy hậu quả."
"Đó là đương nhiên." Mã Vi Dân nghe vậy lập tức đáp một tiếng.
Tiếp theo quay sang nói với Trần Văn Bác và Tống Giai Hân: "Hai người các người đi về trước đi."
"Vậy cũng không được, nhiệm vụ chuyến này của tôi chính là bảo vệ ngài an toàn." Trần Văn Bác lập tức lắc đầu từ chối.
"Em cũng muốn đi cùng." Tống Giai Hân nói theo.
"Em xem náo nhiệt cái gì? Em còn trẻ, nếu như gặp phải bất ngờ gì vậy thì quá không đáng rồi." Mã Vi Dân trách cứ.
"Giáo viên Mã, chỉ có thấy yêu thích sự nghiệp khảo cổ, em thì không yêu quý sao? Nếu như không phải thật sự yêu thích công việc khảo cổ này thì em đã không chọn chuyên ngành khảo cổ rồi, mỗi ngày đều phơi gió phơi nắng."
Mã Vi Dân nghe vậy có chút không biết nói gì, sự kiên trì và nhiệt tình của mỗi người đều đáng được tôn trọng.
Mã Vi Dân nhìn về phía Hà Tứ Hải, trưng cầu ý kiến của hắn.
Thế nhưng Hà Tứ Hải không hề trả lời hắn, chỉ là hời hợt nói: "Đi thôi."
Hắn xoay người kéo Uyển Uyển, nhẹ nhàng nhảy một cái, bọn họ liền đi tới bờ bên kia dòng suối.
Mà lúc này mấy người Mã Vi Dân cũng phản ứng lại, vội vàng chuẩn bị cởi giày, chuẩn bị đi qua dòng suối.
"Em mang bọn họ qua đây." Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển gật gật đầu, vung tay lên rồi xuất hiện ở bên người Mã Vi Dân, làm cho hắn sợ hết hồn.
"Cháu giúp ông đi qua." Uyển Uyển duỗi tay của mình ra.
Mã Vi Dân sửng sốt một chút, vội vàng đưa tay tới, sau đó liền thấy hoa mắt, hắn đã xuất hiện ở bờ bên kia dòng suối.
Trần Văn Bác và Tống Giai Hân ngơ ngác mà nhìn hắn, miệng còn chưa kịp khép lại.
Tiếp theo Uyển Uyển lại mang hai người bọn họ qua bờ.
"Em thật là lợi hại." Tống Giai Hân không nhịn được mà than thở một tiếng.
Giáo sư Mã và Trần Văn Bác gật gật đầu tán thành.
Uyển Uyển xoa eo, vô cùng đắc ý.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải lại nói lần nữa.
Sau đó kéo Uyển Uyển đi về phía mà giáo sư Mã chỉ vừa nãy.
Đám người giáo sư Mã vội vàng đuổi theo ở phía sau.
"Có biết di tích là của triều đại nào không?" Trên đường đi, Hà Tứ Hải hỏi giáo sư Mã.
"Nhìn phong cách của nó thì hình như là di tích của cổ quốc Cú Đinh, nhưng mà có rất nhiều thứ vẫn là lần thứ nhất gặp." Giáo sư Mã nói.
"Cổ quốc Cú Đinh?"
"Cú Đinh là quốc gia được thành lập sớm nhất bởi dân tộc Choang, do chín bộ lạc nguyên thủy cùng liên minh tạo thành. Cổ quốc Cú Đinh ngay lúc đó tiếp giáp với nước Cổ Điền, Dạ Lãng, có thể gọi là ‘tiểu tam quốc’ ở khu vực Tây Nam trong lịch sử Trung Quốc bấy giờ. Cổ quốc Cú Đinh và Cổ Điền, Dạ Lãng đều đã từng thống trị khu vực Tây Nam mấy trăm năm..."
"Di tích phát hiện lần này hẳn là một toà thần miếu bỏ đi, là nơi mà người Cú Đinh cổ dùng để tế tự. Nhưng mà thần trụ và đồ đằng xung quanh thần miếu lại có nhiều khác biệt so với nền văn minh Cú Đinh mà chúng tôi đã khám phá ra trước đó. Điều này có lẽ có thể trợ giúp cho chúng tôi hiểu rõ hơn về nền văn minh Cú Đinh…"
Giáo sư Mã vừa đi vừa nói lại cho Hà Tứ Hải phát hiện và suy đoán liên quan tới khu di tích này.
Người cổ đại thích là làm nhất hai việc, một là uống rượu, hai là tế tự.
Cho nên nếu như hiểu rõ đối với văn minh kia, đầu tiên phải hiểu rõ văn hóa tế tự của nó. Đây tuyệt đối là kết tinh trí tuệ cao nhất đại biểu cho toàn bộ nền văn minh.
Phương thức tế tự có thể thể hiện ra kết cấu xã hội lúc đó.
Tế tự sử dụng lễ khí tinh mỹ, rồi lại phản ứng nghề chế tạo thời đó, bởi vì thứ dùng để tế tự nhất định là tốt nhất, đại diện cho trình độ cao nhất ngay lúc đó.
Giáo sư Mã tuy tuổi không nhỏ, thế nhưng thường xuyên chủ trì các hạng mục khảo cổ, trèo non lội suối, cho nên tốc độ không hề chậm một chút nào, rất nhanh đã đi tới chỗ phát hiện di tích.
Di tích vốn bị cây cối, bụi gai che giấu đi đã được dọn dẹp ra hơn một nửa, một nửa khác còn chưa kịp xử lý.
"Oa..." Uyển Uyển không nhịn được mà phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Bởi vi thần miếu trước mắt thực sự là quá là đồ sộ.
Tảng đá xây thành cung điện, trụ đá vô cùng lớn cùng với các loại hình vẽ điêu khắc trên đá.
Tuy rằng chỉ còn dư lại ngói vỡ tường đổ, rất nhiều nơi đã mục nát và sụp đổ, nhưng ngờ ngợ còn có thể nhìn thấy huy hoàng năm đó.
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua.
Hà Tứ Hải nhận ra được một tia khác thường, nghiêng tai lắng nghe, lại không nghe thấy gì cả.
"Hà tiên sinh, có vấn đề gì không?" Trần Văn Bác vẫn luôn chú đến sắc mặt của Hà Tứ Hải sốt sắng mà hỏi.
"Các người có nghe thấy tiếng gì hay không?” Hà Tứ Hải hỏi.
Mọi người cùng nhau lắc lắc đầu, chỉ có Uyển Uyển phồng miệng, phát ra tiếng "Ô ô".
"Em cũng nghe thấy rồi?"
"Hi hi ha ha…"
Uyển Uyển gật đầu cười, đưa tay chỉ về một dạng kiến trúc tương tự với đền thờ ở bên tay phải, nói là tổ chim có vẻ như càng thích hợp hơn, hình thức rất cổ điển ngắn gọn, nhưng mà đã tổn hại nghiêm trọng.
Nhưng không chờ bọn họ đi tới nhìn kỹ, đã nghe thấy xung quanh truyền đến vô số tiếng sàn sạt.
------
Dịch: MBMH Translate