"Không được, là trùng triều." Giáo sư Mã có chút sợ hãi mà nói.
Hắn đã trải qua mấy lần, cũng bởi vì những độc trùng này mà đã tổn hại không ít người.
Rất nhiều người của đội khảo cổ đều có kinh nghiệm khảo cổ dã ngoại, trong hành trình rừng rậm nguyên thủy lần này có mang theo không ít các loại thuốc diệt trùng diệt kiến.
Nhưng mà những độc trùng này đều giống như là lên cơn điên, dù có phun nhiều thuốc diệt trùng như thế nào thì bọn chúng vẫn cứ như là tre già măng mọc.
Tống Giai Hân và Trần Văn Bác đều nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt sốt sắng.
Nhìn xem hắn có biện pháp nào hay không, nếu như hết cách rồi thì bọn họ vẫn là nên nhanh chóng rút đi.
Trùng triều này chỉ hạn chế trong phạm vi di tích, chỉ cần ra khỏi phạm vi này thì sẽ an toàn.
Nhưng vào lúc này, vô số độc trùng từ trong rừng núi, từ trong cây cỏ bay lên trời, giống như là như mây đen, đông nghịt một mảnh.
Mà trên mặt đất chính là rắn, chuột, bò cạp, giống như là thuỷ triều, cuồn cuộn mà tới.
Tiếng cánh trùng đập vang lên ông ông, độc trùng bò sát phát ra tiếng sàn sạt, nhả ra từng tiếng chít chít xen vào nhau, giống như đang soạn một bản nhạc quỷ dị.
Nhưng đây chỉ là nhạc đệm, bởi vì chủ xướng cũng không phải chúng nó, trên không trung vang lên tiếng ca của một người phụ nữ.
Mọi người cũng nghe không ra là có ý gì, như là thuận miệng hát lên, lại giống như là ngôn ngữ xa lạ.
Quỷ dị mà lại thê lương, nghe thôi đã nổi da gà, dạy cả tóc gáy.
"Đây là bài hát tế tự..." Giáo sư Mã lộ ra vẻ lắng nghe.
"Giáo sư Mã, hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta đi nhanh một chút đi." Lúc Trần Văn Bác nói câu nói này, vẻ mặt lại nhìn về phía Hà Tứ Hải vẫn còn đang lạnh nhạt ở bên cạnh.
"Uyển Uyển." Hà Tứ Hải thả tay nhỏ bị hắn nắm ra.
"Hi hi..." Uyển Uyển đưa tay móc trống bỏi ở trước ngực ra.
"Trống bỏi…" Ba người giáo sư Mã không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Ngay vào lúc này, chỉ thấy trong miệng cô bé trước mắt phát ra tiếng thùng thùng.
Tiếp theo nàng lắc nhẹ cổ tay, trống bỏi vang lên từng tiếng thùng thùng.
Ba người giáo sư Mã cảm thấy trái tim đột nhiên nhảy lên mấy lần theo tiếng trống, đây là trái tim đuổi kịp tiết tấu, hòa và địa hình sao?
Đương nhiên, bọn họ chỉ là tùy tiện ngẫm lại, nhưng cũng biết, tiếng trống này sợ là không bình thường.
Quả nhiên, bọn họ liền thấy mây đen đông nghịt trước mắt lập tức đổ xuống rào rào.
Mà đám bò sát vốn giống như thủy triều trên mặt đất lập tức đều như chịu tổn thương cực lớn, lăn lộn giãy dụa trên đất, cuối cùng thân thể cứng ngắc mà chết đi.
Tiếng ca cũng biến mất theo, toàn bộ sơn cốc lập tức yên tĩnh lại.
"Thật là lợi hại." Tống Giai Hân không nhịn được lại cảm thán lần nữa, hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn bé gái trước mắt, thực sự là quá thần kỳ rồi.
Không chỉ nàng nghĩ như vậy, Trần Văn Bác và giáo sư Mã cũng nghĩ giống như thế.
Một cô bé nhỏ như thế mà đã lợi hại như vậy, vậy thân người lớn như Hà Tứ Hải hẳn là càng lợi hại hơn.
Nhưng mà có phải là càng lợi hại hơn hay không, bọn họ lập tức đã được chứng kiến.
Bởi vì bọn họ chỉ thấy Hà Tứ Hải lấy tay đặt lên trên thân cây đại thụ bên cạnh.
Sau đó liền thấy bụi gai, dây leo, rễ cây… tất cả thực vật đều dường như có sự sống, nhanh chóng thu hồi thân rễ, lộ ra di tích bị che phủ, ngoài ra cùng xử lý hết trùng thi rơi đầy mặt đất.
Lúc trước bọn họ dọn dẹp một phần thôi đã tiêu tốn vô số tinh lực, mà hiện tại toàn bộ di tích lại được xử lý sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.
Mấy người giáo sư Mã há to mồm, chấn kinh đến hầu như nói không ra lời.
"Đi thôi."
Hà Tứ Hải kéo Uyển Uyển, đi về phía di tích.
Đi lên trước, chính là "Đền thờ" mà Uyển Uyển chỉ trước đó.
Đền thờ rất đơn giản, hai trụ đá lớn, mỗi bên trụ đá có một cái lỗ thủng lớn, nhìn qua như là bị người phá hoại.
Trên trụ đá tràn đầy hình vẽ về chim, hoa và mặt trời.
"Tín ngưỡng tông giáo của người Cú Đinh thuộc về tín ngưỡng vu. Đương nhiên, vào niên đại đó, đại đa số văn minh hầu như đều lấy tín ngưỡng vu làm chủ, hình thức của tín ngưỡng vu đều là lấy ca múa làm chủ. Tín ngưỡng vu của người Cú Đinh có rất nhiều chủng loại, trong đó nổi danh nhất chính là thuật kê bặc, chính là dân tộc Di, Ma Toa, dân tộc Dao, dân tộc Choang… hiện tại, còn có hình thức bói toán kê bặc, thuật kê bặc bắt nguồn từ người Việt cổ sùng bái Nhật Điểu..."
Giáo sư Mã cơ hội phổ cập khoa học cho mọi người, ngay cả Uyển Uyển đều ở bên cạnh ngẩng đầu nhỏ lên tò mò lắng nghe.
Đúng lúc này, lại một cơn gió thổi qua, tiếng ô ô lại vang lên bên tai mọi người lần nữa. Lần này không chỉ có Hà Tứ Hải và Uyển Uyển nghe thấy, mà đám người giáo sư Mã cũng nghe thấy. Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía xà ngang trên đền thờ.
Chỉ thấy ở giữa hai cái xà ngang có một con rối đang quỳ ở trên một cái xà ngang trong đó, miệng khẽ nhếch, hai tay nâng cái xà ngang còn lại lên.
Phía dưới xà ngang có thể nhìn ra được hình vẽ rắn, chuột, bò cạp…đơn giản, phía trên xà ngang đều là một ít hình vẽ côn trùng.
"Thì ra chính là thứ đồ chơi này đang quấy phá?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc nói.
"Hẳn là, năm đó..." Giáo sư Mã nhớ đến một chuyện, lợi dụng nguyên lý âm thanh sản sinh một ít năng lực đặc dị, cũng không hiếm thấy.
Nhưng mà hắn chưa kịp nói xong, liền thấy Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nhảy một cái, nhẹ nhàng mà lao thẳng lên, trực tiếp kéo con rối kia xuống.
Giáo sư Mã: …
Thấy Hà Tứ Hải tò mò đánh giá con rối trong tay, giáo sư Mã không khỏi thấy đau lòng, thực sự là quá đơn giản thô bạo rồi, chuyện này quả thật chính là đang phá hoại di tích cổ, phá hoại văn vật.
Nhưng mà nếu như đã lấy xuống rồi, giáo sư Mã cũng không nhịn được mà tò mò tiến lên trước quan sát.
Chỉ thấy con rối này trống phần bụng, phần lưng còn có thật nhiều lỗ nhỏ, gió thổi qua từ trong miệng đi qua ổ bụng, lại đi ra từ lỗ nhỏ trên phần lưng, hình thành nên tần suất âm thanh đặc thù, mà loại âm thanh này chính là kẻ cầm đầu triệu hoán độc trùng.
"Em đã nói rồi, nào có quỷ thần gì, thì ra đều do thứ đồ chơi này gây ra họa." Tống Giai Hân bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Vật này tuy rằng thần kỳ, thế nhưng cũng không có thoát khỏi pham vi khoa học.
Nhưng mà vừa lời nói xong, đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn về phía hai người bên cạnh.
Năng lực mà hai người này biểu hiện ra nhìn thế nào đều không giống như là thuộc về phạm vi khoa học.
"Hi hi… Cho em nhìn một chút, cho em nhìn một chút..."
Nhóc lùn Uyển Uyển nhón mũi chân, một mặt tò mò.
Hà Tứ Hải tiện tay đưa cho nàng.
Uyển Uyển cầm ở trong tay lăn qua lộn lại, sau đó đặt lên miệng, chuẩn bị thổi vào miệng của con rối, lại bị Hà Tứ Hải lấy ra, đồng thời gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.
"Em cũng không sợ bẩn à."
"Hi hi…"
"Em không động vào nó." Uyển Uyển nói.
Hà Tứ Hải lúc này mới đưa cho nàng.
Uyển Uyển lúc này mới cách một khoảng mà thổi khí vào miệng con rồi, nhưng mà ngoại trừ tiếng ong ong nặng nề thì cũng không xảy ra chuyện gì cả.
"Gió thổi vào cũng có yêu cầu sao?" Giáo sư Mã phản ứng lại đầu tiên.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn về phía phương hướng gió thổi trước mắt.
Ở chỗ đó, cũng có mấy cây trụ đồ đằng to lớn đứng sững tại chỗ, tuy rằng đều đã bị tổn hại, thế nhưng vẫn được duy trì khá là hoàn chỉnh.
"Nhất định là gió thổi qua những cây cột này, sẽ biến thành khí lưu đặc thù." Tống Giai Hân nói.
Giáo sư Mã gật gật đầu tán thành.
Chỉ có Trần Văn Bác ở bên cạnh là không ngừng thán phục.
"Trí tuệ của người cổ thực sự là lợi hại, rốt cuộc là làm thế nào để phát minh ra vật này vậy?"
Hà Tứ Hải đưa con rối trên tay cho giáo sư Mã.
Sau đó nói: "Vậy tiếng ca vừa nãy, lại là xảy ra chuyện gì đây?"
Đúng vậy, tiếng ca thì sao? Mọi người lúc này mới nhớ tới.
------
Dịch: MBMH Translate