"Vừa nãy em có nghe thấy tiếng ca được truyền đến từ chỗ nào không?" Hà Tứ Hải lại cúi đầu hỏi Uyển Uyển.
Không biết phải chăng bởi vì thiên phú hay thế nào mà nhóc con vô cùng nhạy cảm đối với âm thanh. Đây cũng là nguyên nhân mà Hà Tứ Hải hỏi dò nàng.
Nhóc con xoa xoa đầu nhỏ, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
"Chúng ta đi xung quanh xem một chút đi." Hà Tứ Hải thấy vậy thì sải bước đi về phía mấy cây trụ lớn chứa hình vẽ.
Đám người giáo sư Mã vội vàng đuổi theo, tại chỗ quỷ quái này, ai biết liệu sẽ xuất hiện bất ngờ gì hay không.
"Oa ô, chim nhỏ thật lớn nha." Uyển Uyển một mặt thán phục.
Thì ra phía trên những cột đồ đằng này các loại chim nhỏ khác nhau, tuy rằng đường nét thô ráp, thế nhưng lại có thần vận khác thường.
Về phần đây là chim gì thì lại không biết được, ngay cả giáo sư Mã đều biểu thị chưa từng thấy.
Trước đó notebook của hắn cũng có vẽ những hình chim này, chuẩn bị đi trở về tra tư liệu.
Đi xuyên qua những cột đồ đằng này, là một toà tế đàn lớn bằng đá, hình thức cổ điển súc tích, cũng chẳng có bao nhiêu chỗ đáng để nghiên cứu.
Ở chính giữa tế đàn có cái hố lớn hình tròn, bên trong đã lấp kín bùn đất, cần người khai quật mới có thể biết được bên trong có di vật gì hay không.
Vòng qua tế đàn, một toà Thần Miếu to lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thần miếu được xây dựng từ các tảng đá chồng lên nhau, cho nên dù phơi gió phơi nắng rồi là bị nước mưa ăn mòn nhiều năm như vậy, mà vẫn chưa bị hủy hoại.
Trước đó bọn họ mới thấy từ xa, hiện tại đứng trước mặt nó thì không khỏi bị chấn động.
"Thực sự là quá đồ sộ rồi." Trần Văn Bác không nhịn được mà cảm thán.
"Cái này sao lại khá giống với Kim tự tháp vậy?" Tống Giai Hân nghi hoặc hỏi.
Hà Tứ Hải cũng cảm thấy như vậy.
Nhìn từ bên ngoài, tòa thần miếu này còn thật sự có điểm như là Kim tự tháp.
"Thực ra Kim tự tháp không phải chỉ Ai Cập mới có. Đại Hạ, Nam Mỹ, Mexico đều có phát hiện các kiến trúc cổ tương tự với Kim tự tháp, nhưng mà kim tự tháp của Đại Hạ đại đa số đều là lăng mộ..."
Nói tới chỗ này, giáo sư Mã cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, kiến trúc trước mặt đúng thật sự là thần miếu sao?
Có lẽ bọn họ trước đó suy đoán sai rồi, đây là một toà lăng mộ?
Mọi người quan sát thần miếu, Hà Tứ Hải cũng đang quan sát. Hắn quan sát cửa lớn của thần miếu.
Cửa lớn của thần miếu phảng phất như là một khối đá lớn hoàn chỉnh chặn ở cửa.
Trên tảng đá lớn còn vẽ có rất nhiều đồ án.
Có chim, có thú còn có hoa, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là một đám người nhảy múa quanh đống lửa, đây là ghi chép cảnh tượng tế tự năm đó.
"Cửa này phải mở như thế nào đây?" Trần Văn Bác hơi nghi hoặc một chút.
Nếu đã là cửa, đương nhiên là phải có biện pháp mở ra rồi.
Thế nhưng đá lớn trước mắt nặng đến nghìn cân, người cổ đại làm sao mà mở được vậy?
"Nhìn một chút xem có cơ quan gì hay không." Giáo viên Mã nói.
"Có cơ quan thì nhiều năm như vậy sợ là cũng đã mục nát rồi" Tống Giai Hân nói.
Đây lại không phải tiểu thuyết trộm mộ, cơ quan bằng gỗ hoặc là bằng kim loại bên trong còn có thể không hư hỏng trong ngàn năm, kỹ thuật chống phân huỷ gì đó quả thật chẳng khác gì là đang nói đùa cả.
Trừ khi toàn bộ đều là đá cứng, còn phải là đá vô cùng cứng, mới có thể bảo tồn hoàn chỉnh.
Hà Tứ Hải không hề trả lời nàng, mà là hỏi giáo sư Mã: "Ông nói xem, tiếng ca vừa nãy liệu có khả năng bắt nguồn từ cánh cửa này hay không?"
"Ồ? Tại sao ngài lại nghĩ như vậy?" Giáo sư Mã nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
"Ông không phải nói, tiếng ca kia là vu tụng gì đó dùng để tế tự hay sao? Ông nhìn đồ án phía trên kia xem, có phải là cảnh tượng tế tự hay không?"
"Nói như vậy cũng có chút đạo lý." Giáo sư Mã tán đồng với cách nói của Hà Tứ Hải.
"Vậy nó được kích phát thông qua cái gì đây? Lẽ nào cũng là gió?" Tống Giai Hân hỏi.
"Có thể." Trần Văn Bác tán thành cách nói này.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại lắc lắc đầu.
"Nếu như là gió, vì sao chúng ta lại nghe thấy tiếng của con rối trước sau đó mới nghe thấy tiếng ca? Cho dù bởi vì gió thổi qua có khoảng cách cũng không đến nỗi cách thời gian lâu như vậy."
"Hơn nữa... Gió sợ là không dễ dàng thổi tới đây." Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía thần miếu.
Thần miếu cực kỳ hùng vĩ, phía trước còn có một cái đình duỗi ra và mấy cây cột to lớn.
"Cho nên có thể là cộng hưởng?" Giáo viên Mã hơi suy tư rồi nói.
"Cộng hưởng với tiếng vang mà độc trùng phát ra?" Tống Giai Hân cũng phản ứng lại.
Giáo sư Mã gật gật đầu tán thành.
"Đáng tiếc, hiện tại không mô phỏng được hoàn cảnh vừa nãy để chứng minh suy đoán của chúng ta, trừ phi kiếm về rồi chậm rãi kiểm tra, tìm ra tần suất cộng hưởng của nó." Giáo sư Mã có chút tiếc hận.
"Hẳn là vẫn là có thể." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
Sau đó nhìn về phía con rỗi trên tay giáo sư Mã.
Giáo sư Mã có chút bừng tỉnh, vội vàng trả lại con rối cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cũng không nhiều lời, nhận lấy, tung người một cái, trực tiếp xuyên qua trụ đá to lớn, đặt con rối lại vị trí ban đầu một lần nữa.
"Khinh công sao." Trần Văn Bác há to mồm.
Trước đó Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nhảy lên một cái, hắn đã đủ kinh ngạc rồi.
Thế nhưng hiện tại, khoảng cách xa như vậy, trên đường còn không dừng lại, khinh công trong truyền thuyết cũng không thể bay xa như vậy được?
"Tôi thấy là bay còn tạm được." Tống Giai Hân nói ra tiếng lòng của hắn.
Mà Hà Tứ Hải thả con rối lại xong, trong chớp mắt đã trở về bên cạnh bọn họ.
Nhưng mà ——
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời, lại phát hiện không có gió.
"Thực sự là trời không tốt." Giáo sư Mã cảm khái nói.
"Muốn gió thì dễ thôi." Hà Tứ Hải nói xong, đưa tay vẫy lên không trung một cái, một tia gió giống như là tinh linh bay lượn theo đầu ngón tay của hắn.
Tiếp theo hắn duỗi tay bắn ra, tia gió này bay thẳng đến cột lớn đồ đằng, xuyên qua trụ đồ đằng, lại xuyên qua "Đền thờ."
Thế nhưng đám người giáo sư Mã lại không nghe thấy âm thanh, chỉ có Uyển Uyển là ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười.
"Là bởi vì độc trùng vừa nãy đều chết hết rồi sao?" Tống Giai Hân nghi ngờ nói.
"Vừa nãy chết cũng chỉ là số ít bên trong di tích mà thôi." Hà Tứ Hải nói xong, thổi một hơi về phía không trung, cuồng phong lập tức gào thét.
Lần này bọn họ cuối cùng cũng nghe thấy tiếng ô ô, vừa liên miên vừa dài lâu, giống như là tiếng hò hét đến từ viễn cổ. m thanh cũng không dễ nghe, trái lại còn làm cho người ta có một loại cảm giác thê thảm kinh sợ.
Nhưng mà mọi người vẫn không có phát hiện có độc trùng tụ lại.
Giáo sư Mã nghi hoặc mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Chờ đã, chúng nó đang lại đây."
Hà Tứ Hải đã nghe thấy từ tiếng độc trùng bay lượn và chạy băng băng đến từ đằng xa.
"Lát nữa các người không nên rời khỏi cái vòng này."
Hà Tứ Hải duỗi tay chỉ về phía mặt đất, vô số dây leo leo lên từ dưới nền đất, vây bọn họ ở trung tâm.
Mà lúc này, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy một mảng mây đen đông nghịt hướng về phía di tích.
Trùng rắn trên mặt đất càng là cuồn cuộn như nước thủy triều, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ di tích.
Tiếng đập cánh của độc trùng, từng tiếng kêu, tiếng chít chít… chen lẫn vào nhau khiến cho người nghe tê cả da đầu.
Cũng may bọn chúng không dám vào bên trong phạm vi dây leo.
Nhưng mà cỗ mùi tanh hôi lại làm cho người ta đầu váng mắt hoa.
Hà Tứ Hải đúng là không nghĩ tới chỗ này, đưa tay xua tan mùi bốn phía.
Mà Uyển Uyển lặng lẽ trốn ở phía sau Hà Tứ Hải.
Vừa nãy cách khá xa, nàng còn không quá sợ sệt, hiện tại gần ngay trước mắt, nàng sợ rồi. Nếu như không phải ông chủ đang ở bên người, nàng đã sớm chạy rồi.
Đúng lúc này, tiếng ca cuối cùng lại vang lên, hơn nữa giống như bọn họ suy đoán, chính là phát ra từ trên cửa đá.
Nhưng mà theo tiếng ca càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nối liền, bỗng có một nguồn sức mạnh vô hình bao phủ toàn bộ di tích.
------
Dịch: MBMH Translate