Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1207 - Chương 1207: Á Vương Và Hoa Bà

Chương 1207: Á Vương Và Hoa Bà Chương 1207: Á Vương Và Hoa Bà

Không chỉ có Hà Tứ Hải và Uyển Uyển cảm nhận được sự bất thường, mà ngay đến cả đám người giáo sư Mã cũng cảm nhận được điểm lạ thường.

Bọn họ nhìn thấy những con trùng độc bắt đầu quấn lấy trong, trông có vẻ vô cùng ghê tởm và đáng sợ.

Nhưng ngay sau đó, những con trùng độc đã hóa thành người, và thời gian cứ như bị đảo ngược lại.

Nhộn nhịp, tấp nập người qua lại.

Đàn tế vốn đã bị dập tắt từ ngàn năm trước, lại bắt đầu nổi lửa, họn họ chuyên tâm nhảy múa, ca hát quên mình.

Người nổi bật nhất trong số họ chính là một vị nữ chủ tế, nàng ta ăn vận lộng lẫy, những bước nhảy cũng vô cùng xinh đẹp.

Rất khó để tưởng tượng ra, vào thời đại đó lại có một người có khuôn mặt, cách ăn mặc, điệu nhảy,... như thế, thậm chí ngay cả ở thời hiện đại thì đây cũng là một cô gái vô cùng đẳng cấp.

Mặc dù có vô số lời ca tụng dành cho những điệu nhảy, ca từ được lưu truyền lại từ thời xưa, nhưng vẫn bị hạn chế bởi kỹ thuật, văn hóa, vân vân, mà cho dù có là người đẹp thật, thì e là cũng sẽ không phù hợp với thẩm mỹ của người hiện đại.

Còn các tác phẩm phim ảnh đều là do những người đẹp của thế hệ sau hóa thân thành, nên không được thật lắm.

Nhưng nữ chủ tế này lại phá vỡ quy tắc đó, nàng đẹp đến nỗi trông không giống con người nữa rồi.

“Chuyện này là thế nào, là ảo giác sao?” Giáo sư Mã khẽ hỏi Hà Tứ Hải ở bên cạnh.

Còn Trần Văn Bác và Tống Giai Hân đã bị thu hút, bắt đầu lắc lư thân thể theo điệu nhảy rồi.

Uyển Uyển đương nhiên cũng không bị ảnh hưởng, nàng nấp sau lưng Châu Kha Vũ, kéo vạt áo của hắn, tò mò trộm nhìn.

“Cũng gần như thế.”

Hà Tứ Hải không giải thích nhiều, hắn cảm thấy sức mạnh tính ngưỡng điên cuồng bủa vây xung quanh, bẻ cong thị giác và thính giác của con người.

Đồng thời, điệu nhảy tế lễ kia không những có thể thu hút thần trí của người xem, mà hình như còn đang kêu gọi cái gì đó.

Ngay lúc này, trong khoảng không đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhưng nếu nói đây là bóng người thì không đúng lắm.

Bởi vì ‘người’ này có hai khuôn mặt, một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, một khuôn mặt già nua, hiền lành.

Nhưng cả hai đều nhắm chặt mắt.

“Mẹ ơi?” Tống Gia Hân ở bên cạnh khẽ lẩm bẩm.

Hà Tứ Hải nghe thấy vậy, liền quay sang nhìn nàng với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Đây... người này tại sao lại giống mẹ tôi đến vậy?” Giáo sư Mã ở bên cạnh cũng lấy làm lạ nói.

Mẹ của hắn đã mất rất nhiều năm rồi.

“Giống mẹ của anh sao? Rõ ràng là giống mẹ của tôi.” Trần Văn Bác ở bên cạnh ngây ngốc nói.

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn Uyển Uyển.

Uyển Uyển chớp chớp đôi mắt to tròn, ngạc nhiên nhìn hắn.

“Em thấy giống ai?”

“Hia hia hia... chị và bà.” Uyển Uyển nói.

Xem ra nàng cũng không bị ảnh hưởng giống bản thân hắn.

Cùng với sự xuất hiện của ‘người’ hai mặt.

Cây cỏ xung quanh bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, vẻ mờ hư ảo ban đầu dần trở nên rõ ràng hơn.

Hà Tứ Hải biết không thể trì hoãn thêm nữa, hắn đưa tay ra vẫy, gió lập tức ngừng thổi.

Nữ chủ tế đang ca hát nhảy múa như cảm nhận được gì đó, lập tức nhìn về phía Hà Tứ Hải, gầm lên với hắn, khiến cho vô số con trùng độc tuôn ra từ miệng nàng ta.

Tất cả mọi người đều vi động tác đó của nàng mà gục xuống, sau đó lại biến thành trùng độc, tấn công Hà Tứ Hải.

“Người” hai mặt trong không trung cũng vỡ vụn trong yên lặng.

Mấy người giáo sư Mã cũng thoát ra khỏi ảo giác, ai cũng mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi, như sắp chết, cứ như thể vừa mới hoạt động mạnh.

Mà ngay khi vừa mới định thần lại, bọn họ đã trông thấy đám trùng độc lao tới trước mặt, thì lại càng thêm hoảng sợ, muốn chạy nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.

Ngay lúc này, Uyển Uyển lại giơ cái trống bỏi nhỏ lên, lắc lắc, làm đám trùng độc rơi thẳng xuống dưới.

Uyển Uyển đặc ý chống nạnh.

“Hia hia hia...”

Nàng thật là giỏi mà.

Còn Hà Tứ Hải lại đang quan sát xung quanh, mặc dù trùng độc không còn, bóng dáng người tế bái cũng chẳng thấy đâu.

Nhưng cây cối vừa mới lớn phổng lên kia lại chẳng biến mất theo.

Hóa ra tàn tích bị thần lực của Hà Tứ Hải xử lý một lần nữa lại bị bao phủ bởi lớp thảm thực vật dày đặc.

Mà lúc này, giáo sư Mã đã bình phục, hơi thở cũng ổn định hơn rất nhiều.

Hắn nói: “Không ngờ Á Vương và Hoa Bà lại là hai người một thể.”

“Á Vương? Hoa Bà?”

“Á Vương và Hoa Bà đều là những vị thần của tín ngưỡng Cú Đinh, Á Vương là cách nói trạng ngữ, tiếng Hán nghĩa là Mẫu Vương, ông ấy tạo ra vạn vật, quản lý các vị thần quyền năng trên nhân gian, hoa cỏ cây cối, động vật đều do Á Vương tạo ra, nhưng cứ vào ngày mười bảy tháng bảy hàng năm Á Vương sẽ sinh bệnh, đến sớm ngày mười chín khi con gà cất tiếng gáy đầu tiên, Á Vương sẽ chết đi, nhưng đến ngày hai mươi mốt, Á Vương sẽ lại hồi sinh, những năm về sau sẽ tiếp tục lặp lại như thế.”

“Và từ ngày mười bảy đến ngày hai mốt tháng bảy hàng năm, người dân Cú Đinh sẽ tổ chức hoạt động cúng bái thật lớn.”

“Còn Hoa Bà lại trái ngược với Á Vương, đó là người quản lý những vị thần ở linh giới, là người quản lý vườn hoa thiên đường, phụ trách việc sinh nở, bảo vệ cho đứa bé khỏe mạnh bình an, rất nhiều người dân tộc Choang sau khi có con, sẽ cúng dường Hoa Bà, đến tận năm mười tám tuổi mới thôi.”

“Bên cạnh đó còn có Bố Lạc Đà và Khiết Lục Giác, trong truyền thuyết bọn họ là vị thần tạo ra thế giới, cũng khai thiên tịch địa, tạo ra con người khá giống với Bàn Cổ và Nữ Oa trong truyền thuyết. Nghe nói Hoa Bà và Á Vương đều có nguyên hình của mình, nhưng hiện tại xem ra vẫn cần phải đợi nghiên cứu thêm...”

Với sự phổ cập của giáo sư Mã, mọi người cũng biết được đại khái nguồn gốc của cái miếu thần này, còn đám người giáo sư Mã cũng đã hồi phục lại sức lực cả.

“Chúng ta có cần đi tiếp không?” Giáo sư Mã hỏi Hà Tứ Hải.

“Mọi người có thể quay về theo đường cũ.” Hà Tứ Hải tưởng giáo sư Mã sợ rồi, nên đã nói vậy.

Nhưng cũng không lấy làm lạ, dù sao với cái chuyện không thể giải thích bằng khoa học này, thì bọn họ sợ cũng là chuyện bình thường.

“Không không...” Giáo sư Mã vội lắc đầu từ chối, đã đi tới đây rồi, sao bọn họ có thể từ bỏ được.

Hắn nhìn sang Tống Gia Hân và Trần Văn Bác bên cạnh, hai người cũng lắc đầu từ chối.

“Vậy được, chúng ta tiếp tục.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó đưa một ngón tay ra, dây leo trên mặt đất lập tức thu về rồi biến mất.

Đám người giáo sư Mã thấy nhiều chuyện lạ rồi, nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.

“Nhưng làm sao để mở cửa ra.” Trần Văn Bác nhìn hòn đá lớn chắn trước cửa miếu, hỏi.

“Cái này thì đơn giản thôi, đẩy ra là được.” Hà Tứ Hải đi tới, đưa tay ra đẩy một cái sang bên cạnh.

Sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng ầm ầm, hòn đá lớn đã bị đẩy sang một bên, để lộ ra cánh cửa bị chặn lại.

Mấy người giáo sư Mã:...

Lực này chắc chắn phải rất lớn.

Nhưng bọn họ nhận ra thực sự không có một cơ quan nào hết, nhưng bên cạnh là một rãnh dài, chứng tỏ trước đây họ cũng dùng cách tương tự để mở cửa.

Sức lực của người xưa lớn đến vậy sao? Mọi người đều không hiểu.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghiên cứu mấy chuyện đó, bọn họ tò mò nhìn vào bên trong miếu thần.

Nhưng vì vấn đề ánh sáng, nên bên trong tối om, không thể nhìn thấy gì cả.

Nhưng không sao, mấy người giáo sư Mã mặc dù trở về chỉ lấy một quyển sổ, nhưng đồ vật để sinh tồn nơi hoang dã đều đang mang theo trên người, và đèn pin là thứ cơ bản nhất.

Thế là Trần Văn Bạc lấy chiếc đèn pin dắt trên thắt lưng xuống soi vào bên trong miếu thần, đèn pin cường độ cao chiếu sáng toàn bộ ngôi miếu.

Sau đó mọi người đều bị dọa cho giật bắn người.

Vì có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment