"Các người có thấy hay không, vừa nãy con mắt của nó hình như có nhúc nhích một chút."
Tống Giai Hân vẻ mặt sợ hãi đem giấu người ở sau lưng Hà Tứ Hải.
Nhưng sau đó phát hiện phía sau Hà Tứ hải còn có một người nhỏ, vẻ mặt sợ hãi trốn ở phía sau.
Một bộ dáng muốn nhìn lại không dám nhìn.
Tống Giai Hân có phần không nói nghĩ thầm, cô lợi hại như vậy, cũng sẽ sợ sao?
Mà lúc này con mắt nhìn bọn họ, đến từ một bức tượng đá.
Một tượng đá có khuôn mặt vặn vẹo bởi vì đau đớn, các đường nét trông rất thô, toàn thân xám đen, thậm chí nhìn kỹ không giống người.
Thế nhưng ở trong tâm trí hắn đối phương lại có một hình tượng hoàn mỹ.
Không chỉ như thế, thậm chí ngay cả màu sắc trên quần áo, đều có thể cảm nhận được.
Cô ấy dường như đang chịu đựng thống khổ gì đó, đến nổi khuôn mặt vặn vẹo, nhưng ánh mắt của cô lại hoàn toàn ngược lại, thậm chí có một loại cảm giác vui sướng.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa của ngôi đền, phảng phất bởi vì mọi người đến mà cảm thấy vui sướng, đây thực sự là quá quái lạ, thật là quỷ dị.
Đến nổi cả giáo sư Mã và tất cả mọi người đều cảm thấy mát lạnh từ đốt sống đuôi lên trời.
Nhưng mà Hà Tứ Hải không quan tâm đến những cái này, trực tiếp cất bước đi vào.
Uyển Uyển nắm lấy vạt áo của Hà Tứ Hải, rập khuôn từng bước.
Ba người giáo sư Mã giáo liếc mắt nhìn nhau, cắn răng một cái, đi theo vào.
Lập tức tầm nhìn trở nên trống trải, phát hiện bên trong tòa thần miếu bộ tương đương trống trải, mấy cột trụ to lớn, nhìn lên trông khá là hùng vĩ.
Hơn nữa cũng không chỉ có một tượng đá mà bọn họ vừa nhìn thấy.
Giữa những cây cột trụ to lớn, có vô số tượng đá đứng sừng sững, chúng có hình dạng khác nhau, biểu cảm khác nhau, tư thế cũng khác nhau.
Nhìn thì có vẻ bình thường, thế nhưng Hà Tứ Hải lại nhìn ra điều dị thường.
"Theo sát tôi." Hà Tứ Hải dặn dò.
"Được."
Đám người giáo sư Mã nghe vậy lập tức đáp một tiếng.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lập tức nghe thấy có gì đó không đúng, không chỉ có hắn, mà ngay cả Uyển Uyển cũng nghe được dị thường, ôm chặt lấy chân Hà Tứ Hải, đem đầu chôn ở bên hông của hắn, không dám nhìn.
Hà Tứ Hải xoay người lại đưa tay ôm vai của cô, nhẹ nhàng vỗ, sau đó nhìn về phía đám người giáo sư Mã.
"Làm sao vậy?" Giáo sư Mã hơi nghi hoặc hỏi một chút.
"Nhóm các ông tổng cộng có mấy người?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Bốn người." Giáo sư Mã nói.
"Bốn người?Có thể giới thiệu cho tôi một chút không?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
Giáo sư Mã không biết Hà Tứ Hải là có ý gì, nhưng vẫn là quay đầu nhìn về phía mấy người bên cạnh.
"Đây là Tống Giai Hân, học trò của tôi, cũng là trợ thủ của tôi, vị này chính là Trần Văn Bác đội trưởng Trần, phụ trách an toàn cho chuyến đi này của chúng ta, còn có một vị này tên là Tôn Duy Nhân, cũng là họ trò của tôi." Giáo sư Mã giới thiệu từng người một.
"Vậy sao?" Hà Tứ Hải nở nụ cười, sau đó đưa tay bắn ra, một làn khói xám xịt phả vào trên mặt giáo sư Mã.
Giaos sư Mã giật mình một cái, cả người dường như tỉnh lại, sắc mặt trong nháy mắt biến thành sợ hãi, nhìn về phía Tôn Duy Nhân đứng sững ở bên cạnh.
"Tôn Duy Nhân, sao cậu lại ở chỗ này?" Giáo sư Mã có phần hoảng sợ hỏi.
ia
"Giáo sư Mã thầy làm sao vậy?"
"Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."
"Tôi ... Tôi quay lại với ông để lấy sổ ghi chép." Tôn Duy Nhân nói.
"Nói dối, lúc trước cậu đã rút lui khỏi đội ngũ, cậu rốt cuộc là ai?" Giáo sư Mã lớn tiếng nói.
"Giáo sư Mã, thầy đang nói cái gì vậy?" Tôn Duy Nhân có phần ủy khuất nói.
"Đúng vậy, giáo sư Mã, tâm trí của thầy có phải bị mê hoặc rồi không? Tôn Duy Nhân vẫn luôn đi chung với chúng ta mà." Tôn Giai Hân nói giúp vào.
"Đúng vậy, giáo sư Mã, được rồi, thầy làm sao vậy?" Trần Văn Bác ở bên cạnh nói giúp vào.
Đồng thời dùng ánh mắt nhìn giáo sư Mã không biết có chuyện gì xảy ra với ông không.
Giaso sư Mã cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể nhìn về hướng Hà Tứ Hải.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại không có nhìn về phía Tôn Duy Nhân, mà là nhìn về phía Tống Giai Hân bên cạnh.
"Cô là muốn tự mình rời đi, hay là để tôi đuổi cô đi?"
"Anh đang nói cái gì vậy?" Tống Giai Hân vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Hà bốn biển cũng không muốn phí lời với cô ta, một quyền hướng về trên cô ta đánh tới.
"Hà tiên sinh ..."
Giáo sư Mã với Trần Văn Bác cùng nhau kinh hô một tiếng, Trần Văn Bác thậm chí cũng muốn lần nữa lấy vũ khí ra.
Nhưng vào lúc này, đầu của Tống Giai Hân ở trước mắt của bọn họ nổ tung, hóa thành vô số độc trùng, dồn dập tứ tán mà đi.
"Hả?" hai người kinh hãi, vội vàng nhìn về phía Tôn Duy Nhân bên cạnh.
Nhưng sau đó phát hiện, chỗ nào có Tôn Duy Nhân gì chứ, Tống Giai Hân vẫn đứng ở nơi đó.
"Cái này ... Cái này ..." Sắc mặt ba người giáo sư Mã tái nhợt, không biết nên nói cái gì.
Bọn họ lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Đặc biệt là Trần Văn Bác sau một lúc sợ hãi.
Vật quỷ này trà trộn vào trong bọn họ, tuyệt đối bụng dạ khó lường, cho dù bị phát hiện, cũng sẽ nói dối bọn họ để công kích lẫn nhau, cuối cùng toàn quân bị diệt.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi." Hà Tứ Hải nói, sau đó xoay người tiếp tục đi vào, ba người vội vàng đuổi theo.
Đúng lúc này, bên trong tòa thần miếu bỗng nhiên vang lên tiếng trống với nhạc khí không biết từ đâu.
"Tùng tùng tùng ... Tùng tùng tùng ..."
"Đinh đinh đinh ... Đinh đinh đinh ..."
...
Nhiều âm thanh lẫn lộn một chỗ, khiến người ta trong đầu không tự chủ hiện ra cảnh tượng gió thổi.
Đúng lúc này, trong miếu thần vang lên tiếng kêu gào của một cô gái.
Không có ngôn ngữ, chỉ là đơn giản gào thét.
Thâm thúy mà lại không linh.
Hơi thở dài lâu mà có tiết tấu.
Đám người giáo sư Mã dường như giống chim sợ cành cong, lập tức dựa vào bên người Hà Tứ Hải, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh.
Mà lúc này trong miếu thần nổi lên một tia sáng xanh.
Thắp sáng cả tòa miếu thần.
Đám người lúc này mới chú ý tới, xung quanh vách tường miếu Thần có bích họa to lớn, giống như đang mô tả những câu chuyện thần thoại cổ đại.
Những bức tượng đá trong miếu thần dập dềnh rơi xuống khỏi những mảnh đá, cuối cùng hóa thành từng người sống, theo tiếng nhạc, ở trong tòa miếu thần vừa múa vừa hát.
"Trả lại?" Tống Giai Hân mang theo tiếng khóc nức nở hỏi.
"Hà tiên sinh, đây là ảo giác sa?" Giáo sư Mã hướng về phía Hà Tứ Hải hỏi.
Nhưng Hà Tứ Hải lại lắc đầu, quay đầu lại nhìn tế đàn ở phía trước.
Trên bậc thang khổng lồ lít nha lít nhít tràn đầy độc trùng.
Mà ở chỗ nấc thang cao nhất, là một bức tượng của một nữ thần đang cầm một cây gậy.
Một tia nắng xuyên qua đỉnh của tòa miếu thần, chiếu vào bức tường.
Mà lúc này, những mảnh đá trên người nữ thần cũng đập mạnh xuống, sau đó sống lại.
Sau đó phát ra một tiếng thở dài thật dài.
Trong lòng mọi người chợt dâng lên một cảm giác buồn bã ủ rũ.
"Hoan nghênh khách phương xa tới." Nữ thần chống gậy, chậm rãi từ trên đài cao đi xuống.
Cô ta nói ngôn ngữ mà mọi người không hiểu được, thế nhưng đám người lại hiểu rõ được lời ngài nói là có ý gì.
Hơn nữa lời cô ấy nói ra, có hai tầng âm, một là trẻ trung và năng động, hai là già nua nặng nề sương chiều.
Cô ta từng bậc mà đi xuống, độc trùng trên bậc thang lập tức dường như thủy triều dồn dập lùi ra hai bên.
Mà đám người cũng lúc này mới phát hiện, vừa nãy vì sao lại có hai tầng điệp âm, bởi vì đối phương có hai gương mặt.
Một trẻ tuổi, một già nua.
Đó chính là vị thần được nhìn thấy trong ảo ảnh bên ngoài miếu thần trước đây.
Đám người giáo sư Mã nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Sau đó nơm nớp lo sợ hỏi: "Đây là ảo giác sao?"
Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn như trước lắc đầu.
"Đó đều là thật."
------
Dịch: MBMH Translate