Khiết Vô cuốn hút lắng nghe.
Lúc này ngài đối với những lời Hà Tứ Hải nói trước đó đã tin tám phần.
"Để cảm ơn anh đã làm sáng tỏ những nghi ngờ của tôi, các cậu có nguyện ý trở thành tín đồ của tôi không."
Khiết Vô ngoài miệng nói là hỏi dò, trên thực tế quyền trượng trên tay đã phóng ra một tia ánh sáng xanh lục rực rỡ, bao phủ hướng về ba người giáo sư Mã.
Quyền trượng của cô ta rất kỳ lạ, giống như là một cạnh cây bị chặt ra, cành cây thẳng tắp, ẩn hiện những hoa văn thần thánh, ở trên đỉnh có một đám lá xanh, xanh non ướt át, thỉnh thoảng có thần quang tránh qua.
Hà Tứ Hải đã đáp ứng với đám người giáo sư Mã, nói phải bảo vệ bọn họ an toàn, đương nhiên không thể nuốt lời.
Thế là phất tay, một tia khí tức màu xám tro ngăn ở trước mặt đám người giáo sư Mã, chống lại ánh sáng xanh lục do Khiết Vô phát ra.
"Ý cậu là gì?" Khiết Vô tức giận hỏi.
m thanh gấp đôi liên tục vang vọng trong tòa miếu thần, Uyển Uyển lặng lẽ di chuyển cái mông nhỏ của mình, nhích lại gần bên người Hà Tứ Hải.
"Khiết vô thượng thần cần gì ân đền oán trả, thần lực của ngài, đối với bọn họ mà nói là có hại chứ không có lợi."
Ba người giáo sư Mã chỉ là thân thể người bình thường, bị thần lực của khiết Vô tấn công, trước tiên không nói đến thân thể có suy sụp hay không, cho dù không tan vỡ nhưng thực sự sẽ trở thành con rối của Khiết Vô.
Bốn con mắt của Khiết Vô kinh ngạc mà nhìn chăm chú Hà Tứ Hải một lúc, bỗng nhiên bật cười, lộ ra nụ cười nhã nhặn.
"Là ta quá mức lỗ mãng, ở chỗ tôi có một số đồ ở Nhân Gian, các ngươi có thể tùy ý chọn một cái, xem như là quà tạ lễ của ta cho các ngươi."
Theo lời Khiết Vô nói, đám gia nhân thân tín vừa nãy biến mất không biết từ đâu đến, lấy ra vô số "Vàng bạc châu báu" chồng chất ở trước mặt của bọn họ.
Có vàng bạc ngọc bích, có Minh Châu san hô, có bình gốm đồng thau, khiến người ta hoa cả mắt.
Nói thật ra, kim ngân ngọc khí, Minh Châu san hô đối với bọn họ hấp dẫn không lớn.
Trái lại là bình gốm, đồ dùng bằng đồng lại có sức hấp dẫn với bọn họ hơn, đó là đồ cổ, là truyền thừa.
Đặc biệt là giáo sư Mã, những thứ này rất hữu ích cho việc nghiên cứu khảo cổ của ông.
Nhưng là bọn họ không có lập tức đưa tay đi lấy, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật đầu, "Các ông tất cả chọn một kiện."
Ba người giáo sư Mã nghe vậy, cúi đầu nhỏ giọng thương lượng một chút, tất cả chọn một món đồ bằng đồng.
Những đồ dùng bằng đồng này không chỉ tinh xảo, hơn nữa mặt trên còn có mảng lớn minh văn, đây mới là thứ quý giá nhất.
Đồ đồng không phải là hiếm, nhưng có chứa minh văn mới là bảo vật vô giá.
Thấy ba người bọn họ chọn lựa lễ vật, Khiết Vô quay đầu hướng về Hà Tứ Hải hỏi: "Cậu muốn lễ vật gì?"
Hà Tứ Hải đứng dậy, hướng về đối phương sâu sắc một đòn.
"Tôi hi vọng thượng thần sẽ xuất hiện lại trên Nhân Gian, sau khi thu nạp được tín đồ, ngài có thể để cho tôi xây dựng một ngôi đền trong phạm vi ảnh hưởng của các ngài, được hương hỏa cung phụng."
Cả hai gương mặt của Khiết Vô đều nhíu mày, sau đó mặt giãn ra cười nói: "Khẩu vị của cậu cũng không nhỏ."
"Nhưng tôi đáp ứng với thỉnh cầu của cậu."
"Đã như vậy, chúng tôi cũng sẽ không ở lại nữa, mong rằng ngài để cho chúng tôi rời đi." Hà Tứ Hải nói.
"Như các ngươi mong muốn." Khiết Vô không có ép bọn họ ở lại, mà là đứng dậy đi về phía trước.
Giáo sư Mã nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải hướng về hắn lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn về phía Uyển Uyển đang kéo hắn.
Đối đầu Uyển Uyển cái kia tích lưu lưu mắt to, đứa nhỏ sửng sốt một chút, sau đó nhếch miệng nở nụ cười.
Rất nhanh, bọn họ đã đi đến cửa miếu thần.
"Ta chỉ có thể tiễn các ngươi đến đó." Khiết Vô nói với cây quyền trượng trong tay.
Đám người Hà Tứ Hải hướng về hắn cúi chào một cái, sau đó đi ra Thần miếu.
Đúng lúc này, đồ dùng bằng đồng trong tay ba người giáo sư Mã đột nhiên nứt ra, rơi vãi khắp mặt đất.
Vẻ mặt Khiết Vô đại biến, liền lùi vào bên trong miếu thần.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bịch một tiếng vang lên.
Toàn bộ thế giới dường như đã nhấn nút tạm dừng, tất cả mọi thứ đều đình chỉ.
m thanh này vang lên chính là được phát ra từ trống bỏi của Uyển Uyển đang rung lắc.
Cho nên chỉ có hai người bọn họ không bị ảnh hưởng.
Hà Tứ Hải đưa tay liền đem Khiết Vô lôi ra ngoài Thần miếu.
Trên vạt áo cây hoè sống lại, theo vạt áo chảy xuôi mà xuống, có hiện tại hiện thực ở trong, ngăn chặn cửa vào Thần miếu.
Lúc này toàn bộ thế giới dường như một lần nữa hoạt động trở lại.
Khiết Vô lúc này phản ứng lại, giơ quyền trượng trong tay lên muốn phản kích.
Nhưng tốc độ của Hà Tứ Hải nhanh hơn, vung tay lên ba người giáo sư Mã theo hắn về phía sau rút lui mà đi.
Mà mới vừa giơ quyền trượng lên, còn chưa kịp phản kích Khiết Vô lại phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Bởi vì cả người cô đã nứt ra rồi.
Ngài xoay người muốn lui về sau lưng Thần miếu, lại phát hiện Thần miếu đã bị một gốc cây lấp kín.
------
Dịch: MBMH Translate