"Ngài ... Ngài làm sao vậy?" Tống Giai Hân mang theo tiếng khóc nức nở, hoảng sợ hỏi.
Bởi vì lúc này Khiết Vô thực sự quá dọa người, cả người bị cưỡng chế xé làm đôi, trong bụng lộ ra một viên ngọc bội toát ra ánh sáng xanh mờ ảo.
Hai gương mặt đồng thời phát ra tiếng kêu thảm cùng lúc, họ bắt đầu cạnh tranh để giành lấy viên ngọc trong ngực với quyền trượng trên tay.
"Này e rằng ... Này e rằng ..." Giáo sư Mã có suy đoán, nuốt nước miếng muốn giải thích, nhưng nửa ngày cũng không nói nên lời.
"Khiết Vô vốn là một vị thần được vương quốc Câu Đinh thờ phụng, nhưng mà vương quốc Câu Đinh bị diệt nước, tín đồ phân tán, thế nhưng tín ngưỡng cũng không hề biến mất, nhưng bởi vì có chút nguyên nhân gì đó, làm cho Khiết Vô hóa thân làm hai người Á Vương cùng Hoa bà ..."
Khiết Vô nếu như luôn trốn ở bên trong Thần Vực có lẽ vẫn không có việc gì, nhưng khi ngài xuất hiện ở trong thế giới hiện thực, chịu đến ô nhiễm tín ngưỡng của Á Vương cùng với Hoa Bà, mạnh mẽ bị chia ra làm hai, hóa thành hai vị Thần linh.
Mà bảo thạch màu lam với quyền trượng màu xanh lục các ngài đang tranh đoạt xem ra là bảo vật rất nặng.
Mặc dù tâm Hà Tứ Hải động, nhưng vẫn chưa tiến lên.
Mà là vẫy tay một cái đẩy lên sau lưng mấy cây cột trụ Đồ đằng.
"Ồ ..." Giáo sư Mã sửng sốt.
"Chuyện này... Đây là di tích văn hóa." Hắn có chút tức giận nói.
Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không để ý đến hắn, mà là ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Lúc này, bầu trời vốn dĩ trong sáng bỗng nhiên trở nên mây mù, ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Lôi Long ở trong mây đen qua lại, thỉnh thoảng bổ về phía mặt đất.
Khiết Vô lúc này đã không lo được tranh cướp bảo thạch vơi quyền trượng, thậm chí không lo được bị xé nứt đau đớn.
Một đôi mắt hoảng sợ xem hướng lên bầu trời, một đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Hà Tứ Hải với Uyển Uyển, dường như đang không tiếng động mà hỏi dò, tại sao bọn họ không bị ảnh hưởng.
Một sợi dây xích màu đỏ nhô ra từ đám mây đen, Lôi Điện ở trên nhảy lên, Khiết Vô căn bản không có chút khả năng phản kháng nào, trực tiếp bị bắt kéo lên trời, Lôi Long với mây đen biến mất vô ảnh vô tung.
Tất cả những gì còn lại là bảo thạch màu lam với quyền trượng mọc đầy lá xanh kia.
Hà Tứ Hải đi tới, đưa tay đem chúng nó nhặt lên.
Khi cầm vào tay, thế mới biết hai thứ đồ này rất không bình thường.
Hạt ngọc bích vậy mà là hạt châu ảo ảnh trong truyền thuyết, có sức mạnh điều khiển tâm trí con người và sức mạnh biến ảo vạn vật, nếu như có đầy đủ Thần lực, thậm chí có thể lợi dụng Thận Châu để biến giả thành thật, năng lực nghịch chuyển vạn vật.
Mà quyền trượng vốn là một nhánh cây, đến từ một gốc cây vô danh.
Bên trên lá xanh, ngàn năm không khô, ngàn năm không rơi, có thể nói nó mới là bản thể của Khiết Vô.
Ban đầu, người Câu Đinh đã lấy được nhánh cây này, tế bái nó để bảo đảm ngũ cốc được mùa, vạn vật sinh trưởng.
Nhưng cành cây dù sao cũng là cành cây, là vật chết, bất lợi cho tín ngưỡng truyền bá, cuối cùng được nhân cách hóa, đó là lý do tại sao lại có Khiết Vô.
"Hà tiên sinh ..." Lúc này giáo sư Mã đã bình tĩnh lại, tiến lên.
"Không sao rồi, vấn đề ở đây đã được giải quyết, đội khảo cổ các ông có thể tiếp tục."
Lúc Hà Tứ Hải nói chuyện, cây thần ngăn chặn cửa lớn Thần miếu giống như là có sinh mệnh, dọc theo vạt áo Hà Tứ Hải đi lên uốn lượn, cuối cùng khắc ở trước ngực của hắn, biến thành một bức tranh hoàn hảo.
Đám giáo sư Mã nuốt xuống một ngụp nước bọt, gật đầu.
Hà Tứ Hải hướng về Uyển Uyển vẫy tay, sau đó kéo cô.
"Sự việc đã được giải quyết, vậy chúng tôi đi về trước." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ ... Được."
Trong lòng giáo sư Mã kỳ thực còn có vô số nghi vấn, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Tống Giai Hân nhìn ra, vừa mới há miệng muốn nói chuyện, nhưng mà đối phương cũng đã biến mất ở trước mắt của cô.
......
"Haizz ..." Về đến nhà Uyển Uyển bỗng nhiên thở dài.
"Em làm sao vậy?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
"Thật là đáng sợ nha."
Uyển Uyển lắc người, giống như là bị điện giật, làm bộ run cầm cập vì sợ.
Hà Tứ Hải mỉm sờ đầu nhỏ của cô.
Mà lúc này, giọng nói của Đào Tử từ bên ngoài cửa truyền đến.
"Ba ba, ba trở về rồi sao?"
"Khẳng định trở về rồi, con nghe thấy giọng nói của Uyển Uyển."
Nói xong ngoài cửa liền vang tiếng đập cửa nhịp nhàng.
Sau đó, liền vang lên giọng nói của Lưu Vãn Chiếu ngăn lại: "Đừng đá cửa, gấp làm gì, để dì mở cửa."
"Em đến chậm, là rùa đen nhỏ sao?" Huyên Huyên nghịch ngợm hỏi.
"Em thấy chị mới là rùa đen nhỏ, mà còn là một con mũi heo quy."
"Mũi heo quy?" Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.
Không cần nhìn mặt của cô, liền biết việc này vẻ mặt của cô nhất định là vô cùng nghi hoặc.
"Chính là con rùa đen có cái mũi giống con heo." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Không có, lỗ mũi của chị rất đẹp mắt nhà, nhất định là Đào Tử, Đào Tử giống heo con." Huyên Huyên giật mình nói.
Đào Tử không nghĩ tới chính mình đứng ở bên cạnh không lên tiếng, dĩ nhiên có thể dẫn lửa thiêu thân.
"Hừ, em thấy chị không phải tiểu trư rùa đen, chị chính là một con nhỏ heo." Đào Tử hầm hừ mà nói.
"Em xem chỗ nào của chị giống heo con chứ, nhìn chị rất đáng yêu, cũng không có mũi heo." Huyên Huyên đắc ý nói.
"Bởi vì ăn nhiều giống như heo." Đào Tử nói.
Huyên Huyên nghe vậy, che miệng nhỏ, không một tiếng động.
------
Dịch: MBMH Translate