Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1212 - Chương 1212: Biệt Thự

Chương 1212: Biệt Thự Chương 1212: Biệt Thự

Đúng lúc này có tiếng mở cửa, Lưu Vãn Chiếu mở cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Uyển Uyển đang định mở cửa cho họ.

"Các em ở nhà à?"

"hiahiahia ... Chúng tôi mới vừa trở về."

"Tứ Hải đâu?"

"Ông chủ đang rửa trái cây ở trong bếp."

Mà lúc này Huyên Huyên đuổi theo tới Đào Tử hỏi: "Đào Tử, chị không phải heo, chị ăn rất ít."

Nói xong còn làm bộ dáng là em phải tin chị.

Đào Tử: → _ →

Huyên Huyên thấy Đào Tử không tin cô, thế là hỏi Uyển Uyển: "Chị có phải là heo con không?"

"hiahiahia ... Phải."

Đáp án Uyển Uyển nói ra khiến cho Huyên Huyên bất ngờ.

Đứa nhỏ có chút phát điên, hầm hừ mà chạy vào nhà bếp, hướng về Hà Tứ Hải đang rửa trái cây hỏi: "Ông chủ, ông chủ, em có phải là heo con không?"

"Phải, là một bé heo con đáng yêu."

Huyên Huyên cố ý thở gấp ồ ồ hơi thở, biểu thị cô rất tức giận, không nghĩ tới lại phát sinh hai tiếng thở hổn hển, thở hổn hển.

"Hừ, con học được tiếng hừ của heo."

"Tôi mới không phải heo con." Huyên Huyên quơ múa cánh tay nhỏ, muốn đi lên "Liều mạng" với ông chủ.

"Quả táo này có ăn hay không?" Hà Tứ Hải bưng đĩa trái cây xoay người lại hỏi.

"Tôi ăn." Huyên Huyên lập tức từ trong cái mâm cầm quả táo bắt đầu ăn.

Gặm một cái sau đó mới phản ứng được, vội vàng hướng về nhà bếp đuổi theo Hà Tứ Hải.

"Tôi không phải heo con."

"Biết rồi, heo không nên gọi lớn tiếng như vậy." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Chị."

Huyên Huyên phát điên chạy tới, dùng đầu đẩy mông Lưu Vãn Chiếu.

"Em làm gì đấy, mau cút ra chỗ khác."

"Em không, em bây giờ là một con lợn rừng nhỏ đang tức giận, em sẽ hút mông chị thành hai cái lỗ."

"hiahiahia ..."

"Hà đại ca, em đến rồi."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của La Hoan.

Lần trước nhờ La Hoan giúp đỡ, hẹn hôm nay gặp mặt.

"Cô chờ một lát, tôi lập tức tới ngay." Hà Tứ Hải nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó nói với Đào Tử và Huyên Huyên bên cạnh: "Các con vào đi, lúc xế chiều, ba sẽ nhờ Lưu Vãn Chiến đến đón."

"Không được, con muốn ba tới đón con." Đào Tử chống eo nhỏ, "Tùy hứng" mà nói.

"Dì Lưu đón con không tốt sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Không có không tốt, con chỉ là muốn ba đón con tan học thôi."

"Được, vậy buổi chiều ba tới đón con."

"Ba ba, ba thật tốt." Đào Tử nghe vậy vui vẻ ra mặt.

Huyên Huyên ở bên cạnh nhìn Đào Tử, lại nhìn Hà Tứ Hải, gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: "Em cũng muốn ba ba tới đón em."

"Nhưng ba của em công việc rất bận, nên không thể có mặt để đón em được." Hà Tứ Hải nói.

"Anh cũng không phải ba em, làm sao anh biết được?" Huyên Huyên liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt đầy kỳ quái.

Hà Tứ Hải bị cô hỏi một câu á khẩu không nói gì được, những gì cô nói cũng có đạo lý.

Vì vậy hắn nói: "Vậy anh giúp em gọi điện thoại cho cha em, tự em nói với hắn."

Huyên Huyên lúc này mới vui vẻ gật đầu.

Thế là Hà Tứ Hải bấm số điện thoại của Lưu Trung Mưu.

"Tứ Hải, cậu rất hiếm khi gọi điện cho tôi nha, là có chuyện gì sao?" Lưu Trung mưu cười hỏi.

"Không có chuyện gì, là Huyên Huyên có chuyện muốn với ông."

Hà Tứ Hải đem điện thoại di động mở loa ngoài lên, đưa cho Huyên Huyên.

"Ba ba." Huyên Huyên hướng điện thoại di động hét lớn một tiếng.

"Con không cần lớn tiếng như vậy ..." Hà Tứ Hải có phần nói không nên lời.

"Ba ba không nghe thấy." Cô bé cố chấp nói.

"Ba có thể nghe thấy, con nói đi." Lưu Trung Mưu ở trong điện thoại cũng có chút buồn cười hỏi.

"Ồ, hóa ra ba con có thể nghe thấy, ba ba, con chào ba."

"... Chào con, con có chuyện gì muốn nói với ba sao?"

"Ba ba, buổi chiều ba có thể đón con tan học được không ạ?" Huyên Huyên hỏi.

"Chiều hôm nay ba có một cuộc họp, để ba nói với mẹ tới đón con tan học được hay không?"

"Hừm, Đào Tử tan học có ba đón, bạn học nhỏ khác tan học cũng có ba đón, chỉ có con là không có."

Huyên Huyên bỗng nhiên thở dài thườn thượt, vẻ mặt tôi thật là khổ sở, bộ dáng như là bị tổn thương vậy.

Hà Tứ Hải:...

Giọng nói ủy khuất của con gái, lập tức đánh trúng vào sự mềm yếu trong lòng hắn.

Lưu Trung Mưu tự động làm cô thất vọng và buồn bã, trái tim hắn quặn thắt.

Chỗ nào còn nhẫn tâm nói từ chối chứ, thế là vội vàng đáp ứng một tiếng, vỗ ngực bảo đảm, xế chiều hôm nay tan học, nhất định sẽ đi đón cô.

Nhưng mà hắn ở đầu bên kia điện thoại, không thấy được vẻ mặt giảo hoạt của cô bé.

Thấy ba đã đáp ứng, Huyên Huyên cũng không nhiều lời, trực tiếp lạch cạch cúp điện thoại, sau đó đưa trả lại cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy.

Cô còn nhăn nhó, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Ông chủ, anh nhìn em như vậy làm gì?"

Hà Tứ Hải đưa tay gõ nhẹ một cái lên đầu nhỏ của cô nói: "Mau đi vào đi."

Cô bé che đầu nhỏ, cô bị Đào Tử "Kéo" đi vào nhà trẻ.

Nhìn bọn họ đi vào, Hà Tứ Hải lúc này mới xoay người rời đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment