Hà Tứ Hải và La Hoan đã hẹn gặp nhau ở ngay gần bích hồ sơn trang.
Bích hồ sơn trang là khu biệt thự tốt nhất gần hồ Kim Hoa.
Lần trước Lâm Kiến Xuân vì cảm ơn Hà Tứ Hải, đã chuẩn bị đưa cho hắn một căn biệt thự, thế nhưng Hà Tứ Hải lại không nhận.
Nhưng bây giờ cân nhắc đến một số tình huống sắp kết hôn với hôn lễ, Hà Tứ Hải đã tự mình mua một căn, dù sao hắn hiện tại có tiền, mua một căn biệt thự hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa còn là một trong những căn biệt thự tốt nhất.
Nhưng mà chuyện này ngoại trừ một vài người, mọi người vẫn còn chưa biết đến việc này, chủ yếu là vì muốn tạo bất ngờ cho Lưu Vãn Chiếu.
Khi Hà Tứ Hải đi đến cửa bích hồ sơn trang, La Hoan từ một chiếc xe tải lớn ở ven đường nhảy xuống.
Sau đó Ninh Đào Hoa cũng từ trên xe bước xuống.
"Hả? Cô còn chưa trở về à?" Hà Tứ Hải nhìn thấy Ninh Đào Hoa có phần giật mình.
Lần trước Hà Tứ Hải cầu hôn, cô ấy đặc biệt từ Ký Châu chạy tới, vốn tưởng rằng cô ấy đã rời đi rồi, không nghĩ tới vẫn còn đang ở lại Hợp Châu.
"Hiện tại Đào Hoa trấn cũng không có nhiều việc, tôi chỉ nhân cơ hội này nghỉ ngơi mấy ngày." Ninh Đao Hoa mỉm cười ngọt ngào nói.
Vốn dĩ Ninh Hoa Đào khá ngổ ngáo và sảng khoái, nhưng sau khi nhận quyền thừa kế của Đào Thần, tính khí của cô ấy từ từ chuyển sang dịu dàng như nước.
Cho nên hiện tại nếu dùng một từ để miêu tả cô ấy, vậy chính là thuần khiết dâm đãng, loại khí chất ngang ngược này khiến cho cô ấy rất có mị lực cá nhân, chẳng trách La Hoan bị mê hoặc đầu óc choáng váng.
Bất quá lúc trước nghe ý của La Hoan, hình như hắn cũng không quá để ý.
Nhưng mà ý niệm này ở trong đầu Hà Tứ Hải thoáng qua liền qua.
"Vậy à, nhưng mà Hợp Châu cũng không có nhiều nơi thú vị." Hà Tứ Hải nói.
Những gì hắn nói đều là thật, Hợp Châu vẫn có thể được coi là một vị trí chiến lược trong thời cổ đại, nhưng ở hiện đại mà nói, không chỗ dựa, không dựa vào nước, không có dang lam thắng cảnh hay nhân văn.
Mặc dù công cuộc xây dựng hiện đại hóa trong những năm gần đây không tệ, nhưng những thành phố như vậy có khắp nơi trên toàn quốc, không có gì đặc sắc với điểm sáng.
"Không sao, tôi chỉ là muốn thay đổi địa điểm và tâm trạng."
"Được, khi nào xong việc ở đây, tôi sẽ mời cô với La Hoan ăn cơm." Hà Tứ Hải nói.
Ninh Đào Hoa với La Hoan nghe vậy không có từ chối, trực tiếp gật đầu đồng ý, dù sao cũng rất hiếm khi Hà Tứ Hải mời bọn họ ăn cơm.
Cùng hai người bọn họ hàn huyên vài câu, Hà Tứ Hải quay đầu đi tới cửa sóng xanh sơn trang, cùng bảo vệ cửa nói vài câu, thấy là chủ tiểu khu, lúc này mới cho đi.
Căn biệt thự Hà Tứ Hải mua tương đối lớn, không chỉ có gara rộng mà còn có sân trước và sau. Để bảo vệ sự riêng tư cho cư dân, xung quanh được trồng rất nhiều cây xanh, đương nhiên giá cả cũng rất cao.
Hà Tứ Hải mở cửa lớn ra, trực tiếp để La Hoan lái xe vào.
"Không nghĩ tới cậu còn có thể lái xe tải lớn." Hà Tứ Hải có phần bất ngờ nói.
"Đúng thế, anh cũng đừng có coi thường em, em có rất nhiều kỹ năng." La Hoan đắc ý nói, nói xong con liếc mắt nhìn Ninh Đào Hoa bên cạnh.
Nhưng mà Ninh Đào Hoa căn bản là không để ý đến hắn, mà là tò mò nhìn xung quanh.
"Đem xe lái tới chỗ nào." La Hoan như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi.
Dường như hắn không nhìn thấy ánh mắt đồng tình của Hà Tứ Hải.
"Cậu chờ một chút."
Hà Tứ Hải đi tới cửa nhà để xe dừng lại một chút, sau đó mới xoay người vẫy tay để La Hoan lái xe tới đây.
La hoan lái chiếc xe tải nhấn ga vọt thẳng vào gara, nhưng là bỗng nhiên trước mắt hoa lên, đã không dừng tại chỗ, hắn sợ hãi trực tiếp thắng gấp một cái.
Hắn vội vàng đẩy cửa xe ra đi xuống, khi thấy đền thờ Phượng Hoàng tập thì sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, xoay người về phía sau nhìn lại, lại thấy một cánh cổng cao lớn tráng lệ, không khỏi há to miệng.
Lúc này Hà Tứ Hải với Ninh Đào Hoa cũng cùng nhau đi vào.
"Đây là Phượng Hoàng tập?" La Hoan giật mình hỏi.
Hắn đã từng tới đây, nên ấn tượng cũng rất sâu sắc, nhưng nó rất khác so với trong ký ức của hắn.
"Xem như là vậy." Hà Tứ Hải cũng không giải thích nhiều.
Lúc này Kim Trường Canh với Tôn Tự Như cũng tới.
"Còn có người." La Hoan giật mình nói.
"Hà tiên sinh, ngài là chuẩn bị ở chỗ này tổ chức hôn lễ sao?" Lúc này Ninh Đào Hoa ở bên cạnh hỏi.
Sau khi tiến vào nơi này, cô phát hiện thần lực toàn thân trở nên càng thêm hoạt bát hơn, không có cảm giác gò bó như ở bên ngoài.
Những cành đào nhỏ cắm trong búi tóc bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, biến thành những chiếc gạc khổng lồ như một con hươu sao.
La Hoan ngơ ngác nhìn, ánh mắt toát ra vẻ ngưỡng mộ.
------
Dịch: MBMH Translate