Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1214 - Chương 1214: Chuẩn Bị Trước Khi Kết Hôn.

Chương 1214: Chuẩn Bị Trước Khi Kết Hôn. Chương 1214: Chuẩn Bị Trước Khi Kết Hôn.

"Hà tiên sinh, chư vị đại nhân..."

Kim Trường Canh và Tôn Tự Như tiến lên cung kính hành lễ với mọi người.

Sau khi Tôn Tự Như cân nhắc, vẫn là quyết định tạm thời lưu lại, cũng không biết tâm thái của như nào mà không muốn tiến vào luân hồi.

Hà Tứ Hải suy đoán, có thể bọn họ khi còn sống giết người vô số, mặc dù là bởi vì chiến tranh nên mới bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn lo lắng nghiệp chướng nặng nề, sẽ bị Minh Thổ xử lý.

Nhưng mà mấy thứ này đều không quan trọng, ở bên trong thế giới này, Hà Tứ Hải chính là chúa tể, cũng không lo lắng bọn họ có kế vặt gì.

Mà binh sĩ của hắn cũng đều rất trung thành, đều lưu lại cùng hắn, đương nhiên cũng có thể là vì nguyên nhân như Tôn Tự Như.

Hà Tứ Hải mở thùng xe ra.

"Dọn những thứ đồ này ra đi."

Kim Trường Canh và Tôn Tự Như nghe vậy, lập tức sắp xếp người chuyển tất cả mọi thứ trên xe xuống.

Đồ vật rất nhiều, rực rỡ muôn màu, bàn ghế, mâm cơm chén rượu…, đều là vật dùng cho kết hôn.

"Tạm thời tìm một cái nhà không rồi bỏ vào, qua một quãng thời gian sẽ phải dùng tới." Hà Tứ Hải cặn dặn Kim Trường Canh.

"Các người biết làm cơm không?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Có, có người khi còn sống là đầu bếp hoàng gia, nhưng mà rất ít khi làm cơm, một mặt là bởi vì tài nguyên trong này tương đối thiếu thốn, mặt khác là gì chúng tôi có ăn hay không cũng không đáng kể."

"Có là tốt rồi, qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ đưa chút nguyên liệu nấu ăn vào." Hà Tứ Hải nghe vậy thì trong lòng cũng rất vui vẻ.

Kim Trường Canh đi sắp xếp chỗ để đồ.

Nhìn hắn rời đi, La Hoan lúc này mới lặng lẽ đi tới hỏi: "Trong này còn có nhiều người như vậy sao?"

Hắn ngạc nhiên đánh giá bốn phía, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Không có."

"Xem tôi là kẻ ngốc sao?" La Hoan lộ ra bộ dạng không còn gì để nói.

"Bọn họ không phải người sao?"

Hắn chỉ vào thủ hạ của Tôn Tự Như đang ở khuân đồ.

"Tôi có nói bọn họ là người sao?"

"Bọn họ không phải người, còn có thể..." La Hoan bỗng nhiên không nói ra lời được rồi.

Hắn lặng lẽ lùi về phía sau Hà Tứ Hải, hắn đã từng gặp qua quỷ, đồng thời còn bị quỷ quấn thân.

"Tôi có thể đi xung quanh nhìn một chút không?" Lúc này Ninh Đào Hoa hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Đúng lúc này, Đại Hoàng chạy như bay tới từ không trung.

"Oa..." La Hoan khiếp sợ há to mồm.

Ninh Đào Hoa vốn đang chuẩn bị rời đi cũng dừng lại, một mặt ngạc nhiên mà nhìn Đại Hoàng rơi xuống từ trên không trung.

Đại Hoàng cũng ngạc nhiên mà nhìn Ninh Đào Hoa, đồng thời còn quay quanh nàng một vòng, cảm thấy cả người thật giống với nó, đều có một cái sừng lớn.

"Đây là Đại Hoàng." Hà Tứ Hải giới thiệu cho bọn họ.

"Đại Hoàng?"

Ninh Đào Hoa và La Hoan: -_-

"Anh đặt tên cũng quá..."

"Đây là quà người khác tặng cho Đào Tử, Đào Tử đặt tên cho nó." Hà Tứ Hải liếc hắn một cái rồi nói.

"Tên này thật là hay." La Hoan không cần mặt mũi lập tức đổi giọng.

"Hay ở chỗ nào?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Thông tục dễ hiểu, đại tục là phong nhã, còn nhỏ tuổi mà đã có thể đặt một cái tên như thế, đúng là rất không bình thường, sau này lớn lên hẳn là ghê gớm…"

Ninh Đào Hoa ở bên cạnh thực sự không nhịn được, xì một tiếng rồi bật cười, cười đến nhánh hoa đều run rẩy.

Cánh hoa thật sự run rẩy, cánh hoa đào trên đầu không ngừng rơi xuống, tăng thêm mấy phần yêu mị.

"Nhưng mà, đây là người nào tặng cho Đào Tử nhà chúng ta thế, có thể giới thiệu cho tôi biết một chút hay không." La Hoan xoa xoa tay, hỏi.

Ninh Đào Hoa ở bên cạnh lườm hắn một cái, nghĩ thầm việc này làm sao có khả năng nói cho anh được.

Nhưng vào lúc này, lại nghe Hà Tứ Hải mở miệng nói: "Thượng đế."

"Cái gì?" La Hoan còn không phản ứng lại.

"Tôi nói là thượng đế." Hà Tứ Hải nói lại lần nữa.

La Hoan: …

Ninh Đào Hoa nửa che miệng, lại nở nụ cười.

Tuy rằng bọn họ biết Hà Tứ Hải là tồn tại như quỷ thần, đã vô cùng bất phàm ở nhân gian rồi, nhưng nói thế nào đi nữa thì ở trong lòng bọn họ cũng không thể so với thượng đế, tiền đề là nếu như thượng đế có tồn tại.

Huống hồ thượng đế lại tặng quà cho một đứa bé, đúng là không còn gì để nói.

La Hoan chỉ xem Hà Tứ Hải không muốn nói cho hắn mà thôi, cũng không truy hỏi nữa.

Đương nhiên hắn vốn là không muốn đáp án, chỉ xem là khuấy động bầu không khí.

Hà Tứ Hải dẫn bọn họ đi dạo một vòng, chờ đám người Kim Trường Canh thu dọn đồ vật xong liền đi ra ngoài.

"Thực sự là một chỗ tốt, đây có phải là chính là động thiên trong truyền thuyết hay không?" Sau khi ra ngoài La Hoan không khỏi cảm khái.

Trong truyền thuyết Đạo gia có 36 Động Thiên, bảy mươi hai phúc địa.

Hà Tứ Hải cười cười, không trả lời vấn đề này, hắn chưa đi qua động thiên, cũng chưa đi qua phúc địa, đương nhiên cũng không biết có phải là giống nhau hay không.

Nhưng mà hắn trước đây cũng từng có suy đoán tương, cho dù Phượng Hoàng Tập hay là thế giới Ngũ Phương thì đều là một trong phúa địa của động thiên.

"Đi đây." Ninh Đào Hoa chắp hai tay sau lưng, cười nói với Hà Tứ Hải.

"Trên đường chậm một chút, tôi ngày mai sẽ liên hệ với các người." Hà Tứ Hải cũng không giữa bọn họ lại.

Nhìn bọn họ lái xe rời đi, hắn lúc này mới quay lại, tiến vào trong phòng.

Trên dưới biệt thự chia làm ba tầng, mặt khác còn có một căn phòng dưới đất, diện tích tương đối lớn, có hai phòng khách, hai phòng ăn, phòng điện ảnh và truyền hình, phòng sách…nhìn chung thì tương đối đầy đủ, đồng thời hết thảy đều đã được sửa lại xong.

Hà Tứ Hải đi dạo một vòng, nhìn khắp nơi, nghĩ xem nên bố trí thế nào, cũng không chờ nhiều, sau đó đi thẳng tới sân trước.

Sân trước có vườn hoa, có hồ cá, còn có cây cối, rất đẹp đẽ.

Nhưng mà bởi vì ít quản lý, hồ cá không có cá, vườn hoa không có hoa, nhưng cũng không quá ngổn ngang, mà là mọc lên một tầng cỏ xanh mềm mại, như là một đồng cỏ xanh mướt.

Hà Tứ Hải tìm chỗ đất trống, lấy ra quyền trượng vừa mới thu được, trực tiếp cắm ở trong đất.

Quyền trượng đón gió cao lên, hóa thành một gốc đại thụ xanh um tươi tốt đứng sừng sững ở trong sân.

Mỗi một lá cây dường như đều lưu động ánh sáng huỳnh quang màu xanh, cực kỳ xinh đẹp.

Hà Tứ Hải lấy tay đặt ở trên thân cây, những ánh huỳnh quang này mới biến mất, hóa thành một gốc cây bình thường không biết tên.

Làm xong những thứ này, Hà Tứ Hải lúc này mới khoá cửa sân lại, ra khỏi sơn trang Bích Hồ.

Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết mình muốn đi nơi nào.

Ngày hôm nay Uyển Uyển không đi cùng với hắn, mà là đi cùng ba mẹ nàng, nói là dẫn nàng đi mua quần áo mùa hạ.

Hà Tứ Hải đứng ở cửa sơn trang Bích Hồ, thoáng suy tư một phen, sau đó xoay người đi tới Phố Miếu nằm ở trung tâm thành phố.

Phố Miếu không chỉ bán sỉ các loại đồ dùng kết hôn, còn có rất nhiều công ty hôn lễ.

Hà Tứ Hải muốn tìm một công ty hôn lễ, đương nhiên không phải vì chủ trì hôn lễ, chủ yếu là muốn chụp một bộ ảnh cưới cùng Lưu Vãn Chiếu.

Tuy rằng Hà Tứ Hải cảm thấy không cần những hình thức này, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu là một người phụ nữ, Hà Tứ Hải vẫn hy vọng có thể cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ, không để lại tiếc nuối.

Hơn nữa con gái hình như đều rất yêu thích chụp ảnh áo cưới, hơn nữa cũng rất quan trọng đối với các nàng.

Trong mấy năm Hà Tứ Hải ở Hợp Châu đúng là chưa từng đến Phố Miếu, hắn cũng chỉ là nghe người ta nói tới mà thôi.

Đợi sua khi đến Phố Miếu, lại phát hiện cũng không phồn hoa như mình tưởng tượng, người rất ít, cho dù có thì cũng là một ít người tuổi khá lớn, lại đây chọn đồ dùng kết hôn giúp con mình.

Hà Tứ Hải đi dạo một vòng, tới trước mặt tủ kính của tiệm áo cưới sau cùng.

"Rất đẹp sao?" Hà Tứ Hải đứng ở trước tủ kính, hỏi một ‘người’ phụ nữ đang nhìn áo cưới trắng tinh ở trong tủ kính.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment