Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1215 - Chương 1215: Xem Ra Không Quá Thông Minh.

Chương 1215: Xem Ra Không Quá Thông Minh. Chương 1215: Xem Ra Không Quá Thông Minh.

Người phụ nữ đứng ở trước tủ kính, nghe thấy câu hỏi của Hà Tứ Hải, lúc mới bắt đầu, còn tưởng rằng là nói với người khác nên không có đáp lại, lúc này mới xoay đầu lại.

Sau đó nhìn thấy Hà Tứ Hải đang mỉm cười nhìn nàng.

Nàng lộ ra vẻ giật mình và vui mừng.

"Người tiếp dẫn?" Nàng có chút không xác định mà hỏi.

Nàng cho là đầu óc của mình xảy ra vấn đề.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Thì ra trên thế giới này thật sự có thần." Nàng kinh ngạc nói.

"Cô đều đã biến thành quỷ, vì sao không thể có thần?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Cũng đúng nha." Người phụ nữ nói xong, quay đầu tiếp tục nhìn áo cưới trong tủ kính.

Hà Tứ Hải: …

Nhìn thấy nàng không muốn hoàn thành tâm nguyện và còn bình tĩnh như thế, hắn đúng là lần thứ nhất gặp.

Chuyện này không khỏi khiến cho Hà Tứ Hải cảm thấy tò mò.

Chờ chút, chuyện này làm sao có chút cảm giác phản sáo lộ?

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, mà là trực tiếp hỏi: "Nếu như cô ở lại nhân gian khẳng định là có tâm nguyện chưa xong, nếu như vậy, cô nhìn thấy tôi, vì sao không thỉnh cầu tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện vậy?"

"Anh có thể hoàn thành bất cứ tâm nguyện gì hay sao?" Người phụ nữ nghe vậy, quay đầu lại hỏi ngược lại.

"Chỉ cần không quá bất hợp lý thì bình thường đều có thể." Hà Tứ Hải cười nói.

"Cũng đúng nha, dù sao anh là thần mà." Người phụ nữ chợt nói.

Hà Tứ Hải cảm thấy đối phương xem ra không được thông minh lắm.

"Thực ra nguyện vọng của tôi không quá đáng, tôi còn chưa kết hôn, chưa từng mặc áo cưới. Tôi muốn nói chuyện yêu đương một lần, mặc áo cưới một lần." Người phụ nữ nói.

Hà Tứ Hải: …

Thấy Hà Tứ Hải không nói lời nào, người phụ nữ hỏi: "Nguyện vọng này của tôi rất không hợp thói thường sao?"

"Mặc áo cưới thì tôi có thể thỏa mãn cô, thế nhưng yêu đương thì khá là khó rồi."

"Anh không phải thần sao?" Người phụ nữ ngơ ngác mà hỏi.

"… Cô cứ xem tôi là một vị thần tương đối kém đi." Hà Tứ Hải nói.

"Đúng vậy thật." Người phụ nữ gật gật đầu, xoay người tiếp tục nhìn áo cưới.

Hà Tứ Hải hiện tại rất xác định, cô gái trước mắt không quá thông minh.

Hắn quan sát nàng tỉ mỉ, trông cũng rất xinh đẹp, hoặc có thể dùng đáng yêu để hình dung.

Dáng người không cao, nhưng lại lồi lõm đầy đủ, dáng vẻ xinh xắn mà lại tinh xảo, da dẻ vô cùng mịn màng, còn mang chút mũm mĩm của trẻ con.

Lông mi rất dài, tóc trời sinh đã hơi xoăn, khiến nàng nhìn giống như một con búp bê.

Đáng tiếc, chính là đầu óc không tốt cho lắm.

Nếu không cần Hà Tứ Hải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện, Hà Tứ Hải đương nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu, trực tiếp xoay người rời đi.

Sau đó hắn gặp phải một người bất ngờ.

"La Hoan? Tại sao anh lại ở chỗ này?" Hà Tứ Hải bởi vậy mà kinh ngạc hỏi.

" y…" La Hoan nhìn thấy Hà Tứ Hải, cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Vừa mới tách ra một lúc, dĩ nhiên lại gặp mặt ở đây rồi.

"Duyên phận nha ~" La Hoan chạy tới, kéo cánh tay Hà Tứ Hải lại.

"Thả ra, thả ra, anh lại không phải là em gái." Hà Tứ Hải trực tiếp đẩy hắn ra, trong lòng cũng đại thể suy đoán ra nguyên do.

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ tới, Hà Tứ Hải trước đó nhờ La Hoan giúp đỡ tìm đồ dùng cho hôn lễ, đều là tìm ở đây xe cũng là mượn trong cửa hàng, hắn là đến để trả xe.

"Ninh Đào Hoa đâu?"

Hà Tứ Hải nhìn hai bên một chút, nàng rời đi cùng La Hoan.

"Nàng xuống xe trên đường rồi." La Hoan giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói.

"Nàng đi đâu rồi?"

"Tôi cũng không biết được, vốn là thần thần thao thao, hiện tại lại càng nghiêm trọng rồi."

"Anh có can đảm nói lời này ngay mặt không?"

"Không có." La Hoan nói rất là hùng hồn.

Hà Tứ Hải cũng không có cách nào với cái tính cách này của hắn.

"Nhưng mà tại sao anh lại ở chỗ này?" La Hoan nghi hoặc hỏi.

"Tôi muốn tìm một công ty hôn lễ tốt một chút, chụp một ít ảnh cưới." Hà Tứ Hải cũng không giấu hắn, trực tiếp nói.

"Đại lão, anh hiện tại có tiền như vậy, hà tất phải tới đây tìm công ty hôn lễ? Giao cho tôi, tôi sẽ tìm cho anh một người chuyên nghiệp, bảo đảm sẽ khiến cho anh hài lòng." La Hoan lập tức vỗ ngực nói.

"Anh?"

"Làm sao? Tín nhiệm giữa người và người đâu rồi, anh nói xem, chuyện anh nhờ tôi làm có lần nào mà tôi không làm tốt hay không?"

"Tôi cũng không nhờ anh làm chuyện gì nha?"

" y… Tại sao lại không có? Trước đó mua nhà, còn có mua đồ dùng hôn lễ, tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa."

"Được, vậy thì giao cho anh." Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không từ chối nữa.

Sau đó chợt nhớ tới một chuyện.

"Nhiếp ảnh gia rất lợi hại mà anh nói tới không phải là Phan Khải đó chứ?"

Vào năm ngoái, lúc Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu, Đào Tử và Huyên Huyên đang ăn kem ly ở cửa hàng tiện lợi, Phan Khải có đi ngang qua cửa và chụp cho bọn họ một tấm.

Phan Khải là người chụp ảnh tự do, một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ngoại trừ chụp cho một ít tạp chí ra thì bản thân còn vận hành tập san nhật ký lữ hành.

Hà Tứ Hải từng têm wechat của hắn, đến hiện tại còn không xóa, đương nhiên cũng chưa từng nói chuyện.

Sau đó mới biết là bạn của La Hoan.

Bởi vì bản thân khiến cho một cô gái Bạch tộc bỏ mình, cho nên hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Mà cô gái Bạch tộc tên là Dương Thanh Thanh kia vẫn luôn đi theo phía sau hắn, đi khắp đại giang nam bắc, cũng là quỷ thứ nhất bởi vì tâm nguyện lưu lại nhân gian nhưng lại không muốn hoàn thành tâm nguyện.

Bởi vì nàng cho rằng, yên lặng mà đi theo phía sau Phan Khải đã là kết cục hoàn mỹ nhất rồi.

Quả nhiên, La Hoan gật gật đầu, hắn nói người bạn kia chính là hắn.

Hà Tứ Hải nghe vậy suy nghĩ một chút rồi không phản đối, bởi vì Phan Khải đúng là có chút tài năng, trước đó tiện tay chụp một tấm hình thôi đã rất đẹp rồi, đủ thấy trình độ của hắn.

"Vậy được rồi, anh nói với hắn một tiếng, nên bao nhiêu tiền chính là bao nhiêu tiền."

"Đều là bạn bè, tiền cái gì mà tiền?" La Hoan nghe vậy lập tức lớn tiếng nói.

"Chuyện nào ra chuyện nấy, lại nói, tôi lại không thiếu chút tiền này, vì sao phải thiếu ân tình cá nhân, lẽ nào anh không biết, ân tình là thứ quý nhất sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Được rồi, anh nói đều có lý."

La Hoan rì rà rì rầm, hắn đúng là muốn Hà Tứ Hải thiếu nhân tình của người ta, cũng không ngờ rằng Hà Tứ Hải lại nói "Nguyên tắc" như thế.

Nhưng mà hắn thấy Hà Tứ Hải không chú ý hắn nói chuyện, mà là nhìn về phía sau mình.

Hắn còn cho là phía sau mình có người, xoay đầu lại liếc mắt nhìn, trống rỗng, một người cũng không có.

Hắn mới vừa muốn nói chuyện, lại nhớ tới cái gì đó, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lặng lẽ dịch một bước về bên người Hà Tứ Hải.

Đúng như hắn suy nghĩ, phía sau hắn có quỷ, con là một nữ quỷ.

Chính là nữ quỷ đứng nhìn áo cưới ở trước tủ kính.

"Làm sao? Cô không phải không cần tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện sao?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi, không biết nàng vì sao lại theo tới đây.

Người phụ nữ nghe vậy thì nghiêng đầu, có chút dễ thương, nghi hoặc hỏi: "Tôi từng nói như vậy sao?"

Hà Tứ Hải: ...

ược rồi, nàng đúng là chưa từng nói.

"Nhưng mà tâm nguyện của cô là nói chuyện yêu đương một hồi, chuyện này sợ là rất khó làm được, trừ khi gặp được một người đàn ông đã chết có tâm nguyện chưa xong, hơn nữa còn phải vừa ý với cô mới được." Hà Tứ Hải giải thích.

"Nhưng mà anh là thần." Người phụ nữ ngơ ngác mà nói.

"Tôi nói rồi, tôi là một thần tương đối kém." Hà Tứ Hải nói.

"Không đúng." Người phụ nữ lắc lắc đầu.

"Anh là người tiếp dẫn, là thần trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện chưa xong, nhất định sẽ có biện pháp."

Khá lắm, xem ra nàng cũng không ngốc.

"Tôi có thể cho anh thù lao." Người phụ nữ vội vàng nói.

"Tâm nguyện này của cô có hơi phiền toái." Hà Tứ Hải nhíu mày nói.

Đúng lúc này, La Hoan ở bên cạnh lặng lẽ kéo ống tay áo Hà Tứ Hải, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là có quỷ ở đây hay không?"

Hà Tứ Hải nhìn về phía hắn, mắt sáng lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment