"Làm gì thế?" Thấy Hà Tứ Hải nhìn chính mình, La Hoan nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, anh đi trước chờ tôi đi." Hà Tứ Hải nói.
"Há, được." La Hoan cho rằng Hà Tứ Hải có chuyện chính, cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhìn hắn rời đi, Hà Tứ Hải lúc này mới quay đầu nhìn về phía cô gái trước mắt.
"Còn không biết cô tên là gì?"
“Tôi là Đỗ Thiến Thiến." Người phụ nữ nói.
"Nếu cô đã biết tôi là người tiếp dẫn nhân, như vậy cô hẳn phải biết, tôi có cần thù lao. Nếu như tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện, cô định lấy gì thanh toán thù lao cho tôi đây?"
"Đương nhiên, nhưng mà tôi không có món đồ gì có thể thanh toán cho anh. Tôi dùng tuổi thọ còn lại làm thù lao có được không?" Đỗ Thiến Thiến nói.
"Chờ đã, cô còn chưa có chết?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
"Nói chính xác, còn chưa ngỏm củ tỏi." Đỗ Thiến Thiến nói.
"Chuyện là thế nào?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.
"Bệnh bạch cầu, đã thời kỳ cuối, hiện tại còn sống sót, là bởi vì ba mẹ tôi có tiền, treo mạng sống giúp tôi." Đỗ Thiến Thiến nói ra vô cùng ung dung bình thản.
"Nếu như vậy, cô biết mình còn lại bao nhiêu tuổi thọ không?"
Đỗ Thiến Thiến lắc lắc đầu, sau đó nói: "Tôi không biết, nhưng từ khi tôi biến thành dáng vẻ này, tôi có một loại cảm giác, đại khái còn có thể sống được hai ba năm nữa, là tuổi thọ không đủ sao?"
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, sau đó nói: "Đầy đủ rồi, tôi nhận tâm nguyện của cô."
Nói xong, Hà Tứ Hải và Đỗ Thiến Thiến liền đạt thành "Khế ước" .
Giữa hai người cũng có liên hệ.
Hà Tứ Hải gọi "Sổ sách" ra.
Phía trên quả nhiên có thêm một tin tức tâm nguyện mới.
Họ tên: Đỗ Thiến Thiến.
Sinh nhật: năm Mậu Dần, tháng Bính Dần, ngày Quý Tị, giờ mão bốn khắc.
Tâm nguyện: Nói chuyện yêu đương ngọt ngào một hồi, mặc chiếc áo cưới trắng tinh.
Thù lao: Hai năm bảy tháng mười hai ngày tuổi thọ.
Thì ra Đỗ Thiến Thiến năm nay mới hai mươi hai tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất.
Hà Tứ Hải cất sổ sách rồi hỏi: "Trước đây từng có bạn trai chưa? Hoặc là có người mà mình yêu thích?"
Đỗ Thiến Thiến nghe vậy thì gò má ửng đỏ, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Lúc lên đại học từng thích một người, nhưng mà hắn hiện tại đã có bạn gái rồi."
"Được rồi, vậy cô muốn tìm một người bạn trai thế nào? Cô thấy hắn có được không?" Hà Tứ Hải chỉ về phía La Hoan đang ngó dáo dác ở cách đó không xa.
Đỗ Thiến Thiến nhìn La Hoan một chút, lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, ánh mắt có chút kỳ quái.
"Nhìn tôi làm gì?"
"Hắn miệng lưỡi trơn tru, giống như một đứa trẻ chưa lớn, không thận trọng một chút nào, hơn nữa hắn không đẹp trai bằng anh." Đỗ Thiến Thiến nhìn Hà Tứ Hải rồi nói.
Câu nói sau cùng là có ý gì?
"Biết tôi hôm nay tới đây để làm gì không?" Hà Tứ Hải chỉ cửa hàng hôn lễ ở bốn phía rồi nói.
Không chờ Đỗ Thiến Thiến nói chuyện, đã tiếp tục nói: "Bởi vì tôi sắp kết hôn rồi."
Đỗ Thiến Thiến nghe vậy thì giật mình hỏi: "Thần tiên cũng phải kết hôn à?"
"Thần tiên còn phải ăn cơm nữa đây?" Hà Tứ Hải nói.
"Cho nên, cô không nên cân nhắc tôi, tôi chắc chắn là không được, tôi là người đã có bạn gái, không, là người sắp có vợ."
"Tôi lại không muốn làm bạn gái hay là vợ của anh, anh không cần nói với tôi nhiều như vậy. Tôi chỉ là muốn anh cùng tôi nói một hồi chuyện yêu đương không có kết quả mà thôi." Đỗ Thiến Thiến nói.
Khá lắm, lời này nghe sao lại cặn bã như thế.
"Vậy cũng không được, chuyện này quá đáng về mặt tinh thần. Tôi không thể có lỗi với bạn gái của tôi được." Hà Tứ Hải nói với lời lẽ đanh thép.
Đỗ Thiến Thiến nhìn hắn với vẻ mặt quái dị.
"Thần linh như anh đúng thật kỳ quái, không chỉ thân thể bị đạo đức ràng buộc, ngay cả tinh thần đều bị đạo đức ràng buộc."
Hà Tứ Hải: …
"Cô học ngành gì?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nói không lại người khác.
"Triết học." Đỗ Thiến Thiến nói.
Khá lắm, hóa ra là chuyên nghiệp.
Đúng lúc này, Đỗ Thiến Thiến lại nói: "Anh biết không? Thần linh gọi là thần linh, là bời vì ngoại trừ sức mạnh to lớn ra thì chính là nhận được sự tự do về mặt tâm linh, nếu không căn bản không được tính là thần linh…"
Lời giải thích của nàng quả thực đã khiến cho Hà Tứ Hải biết cái gì là thần.
Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ quái, phần lớn triết học Trung Quốc đều là đến từ tông giáo.
"Nói chung, tôi khẳng định là không được." Thái độ của Hà Tứ Hải rất kiên định.
"Há, vậy tùy tiện anh, dù sao anh cũng đã nhận tâm nguyện của tôi, nói không chắc chờ tôi chết rồi, còn có thể chờ ở nhân gian được mấy năm." Nói xong nàng xoay người phóng khoáng rời đi.
Nhìn nàng rời đi, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến một loại meme, "Hóa ra tên hề chính là tôi."
Nàng thật sự chỉ là không quá thông minh sao.
Nhưng mà nhìn nàng rời đi, Hà Tứ Hải cũng không đuổi theo, mà là nhún vai một cái, cũng xoay người rời đi.
"Làm sao rồi, giải quyết xong chưa?" La Hoan thấy Hà Tứ Hải trở về, lập tức tiến lên trước hỏi.
"Cho là như thế đi."
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn thời gian, sau đó nói: "Thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, anh biết xung quanh đây có món gì ngon không?"
"Nếu như anh hỏi tôi gần đây có quán bar gì vui thì tôi còn có thể biết. Ăn ngon thì tôi liền không biết rồi, trước đây tôi chưa từng tới nơi này vào ban ngày." La Hoan thẳng thắn nói.
"Vậy tùy tiện tìm một quán đi." Hà Tứ Hải thờ ơ nói.
Sau đó xoay người đi về phía trước, La Hoan vội vàng đuổi theo.
"Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hà Tứ Hải đột nhiên hỏi.
"Ồ?"
La Hoan nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Hai mươi chín."
"Anh đều đã có hai mươi chín rồi?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
"Làm sao, không giống sao?" La Hoan đắc ý hỏi.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, vẫn đúng là không giống.
"Vậy chị hai anh bao nhiêu rồi?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
"Nàng năm nay hẳn là ba mươi tám rồi." La Hoan suy nghĩ một chút rồi nói.
Khá lắm, thực sự là không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, lúc hai chị em La Thanh Thần và La Vũ Dương lên cấp 2, La Hoan còn là một nhóc con mặc yếm, như vậy tính ra, tuổi tác chênh lệch hẳn là gần như thế.
"Chị hai anh ba mươi bảy, anh hai mươi chín, ba mẹ anh đều không giục các người kết hôn sao?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
"Làm sao lại không giục chứ, đều phiền chết rồi? Nhưng mà chị hai tôi cũng còn tốt, dù sao trước đây tinh thần nàng không quá ổn định, ba mẹ tôi cũng thuận theo nàng. Tôi thì không xong rồi, thảm không nói được..." La Hoan nói với vẻ mặt như đưa đám.
"Có cái gì mà thảm? Anh lại không thiếu tiền, tìm người bạn gái còn không dễ dàng hay sao? Lẽ nào là bởi vì lớn lên quá xấu?"
"Ai xấu rồi? Ai xấu rồi?" La Hoan cuống lên.
"Tìm bạn gái là dễ dàng, nhưng mà tìm người kết hôn liền khó khăn."
"Tôi không cảm thấy có bao nhiêu khó nha." Hà Tứ Hải khẽ nói.
La Hoan tự bế không muốn nói chuyện nữa.
"Bạn gái chỉ cần xinh đẹp là được, vợ thì không chỉ cần xinh đẹp, còn phải có nhân phẩm tốt, biết an phận thủ thường, nhưng mà phụ nữ bình thường quá xinh đẹp thì sẽ không an phận thủ thường…" La Hoan bắt đầu nói đạo lý.
"Nếu không tôi giới thiệu cho anh người bạn gái?" Hà Tứ Hải nói.
La Hoan nghe vậy thì nhìn Hà Tứ Hải với vẻ giật mình.
"Người tiếp dẫn còn phụ trách nghiệp vụ bà mối?"
"Anh cứ nói có muốn hay không đi?"
"Đẹp không?"
"Đẹp."
"Nhân phẩm được không?"
"Không được."
"Vậy anh còn giới thiệu cho tôi?"
"Tôi là giới thiệu bạn gái cho anh, lại không phải giới thiệu vợ cho anh. Anh quan tâm nhân phẩm của nàng làm gì?"
Nói rất có đạo lý, La Hoan bị làm cho nói không ra lời.
------
Dịch: MBMH Translate