Phương thức giáo dục như vậy thực ra là quá sai lầm, không chỉ dễ dàng nuôi thành tính cách tay trói gà không chặt, còn dễ dàng nuôi dạy thành tính cách tiêu cực mà không tự tin.
Mà giáo dục khích lệ chẳng những có thể bồi dưỡng năng lực tự gánh vác của trẻ nhỏ, còn có thể nuôi dưỡng sự tự tin cho trẻ.
Đương nhiên cũng không thể khích lệ một cách ngốc nghếch, phải khích lệ bọn nhỏ cố gắng thông qua học tập làm việc để thu được thành tựu, ví dụ như học tập, không cần điểm tuyệt đối, chỉ cần tiến bộ hơn so với lần trước thì đã đáng để khích lệ rồi.
Mà ví dụ như mấy thứ như trông đáng yêu hay gì đó, thực ra không đáng khích lệ, bởi vì đây là cha mẹ cho, không phải chính bọn nhỏ nhận được thông qua cố gắng.
Như vậy không chỉ làm cho khích lệ trở nên rẻ mạt, cũng dễ dàng tạo thành tính cách tự đại.
Mọi việc đều nên có mức độ của nó.
Hà Tứ Hải xoay người đi ra nhà bếp, liền thấy Lưu Vãn Chiếu đang tựa ở cửa nhìn bọn họ.
Thấy Hà Tứ Hải lại đây, nàng lập tức giơ ngón cái với hắn.
Sau đó hai người trực tiếp đi ra phòng khách, cũng không xem bọn nhóc làm việc.
Nếu đã giao cho các nàng thì nên cho các nàng đầy đủ tsự ín nhiệm, cho dù làm đập phá cũng không sao cả, nhiều nhất là vỡ mấy cái chén dĩa, chỉ cần đứa nhỏ không bị thương thì cứ để cho các nàng tùy ý làm và thử nghiệm, như vậy mới có thể trưởng thành nhanh được.
Sau đó hai người ngồi xuống ở trên ghế sô pha, bật tivi lên…
Nhưng mà bọn họ thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười đùa truyền ra từ trong nhà bếp, đặc biệt là tiếng cười hi hi đặc trưng của Uyển Uyển.
"Xem công kích bọt nước của chị đâu." Uyển Uyển cười nói.
"Nhìn pháp thuật bong bóng của em." Đây là giọng của Đào Tử.
"Vô dụng, khăn lau biến thân." Đây là giọng nói vui vẻ của Huyên Huyên.
...
"Các nàng nháo như vậy không có sao chứ?" Lưu Vãn Chiếu có chút lo lắng.
"Không có chuyện gì, nhiều nhất là lát nữa anh sắp xếp lại một hồi." Hà Tứ Hải an ủi.
"Em là lo lắng các nàng làm ướt quần áo rồi bị cảm lạnh." Lưu Vãn Chiếu nói.
Nàng nói cũng không phải là không có lý, tuy rằng đã đầu xuân, thế nhưng buổi tối vẫn còn từng tia từng tia ý lạnh.
"Chờ các nàng làm xong, liền dẫn các nàng đi tắm." Hà Tứ Hải nói.
Nhưng mà mấy người Đào Tử chơi thì chơi, nhưng vẫn hoàn thành xong nhiệm vụ rửa chén một cách nhanh chóng.
Ba đứa nhóc cùng nhau đi ra.
Trên mũi của Đào Tử còn dính dấu vết của chất tẩy rửa.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Uyển còn có một vệt ngấm dầu.
Về phần Huyên Huyên, dĩ nhiên lại đội khăn lau ở trên đầu, nói đó là mũ pháp thuật của nàng.
Cho nên ba đứa nhóc bẩn thỉu lập tức bị Lưu Vãn Chiếu lôi vào phòng tắm.
Hà Tứ Hải thì trở về nhà bếp.
Phát hiện bát được rửa rất sạch sẽ, chỉ là đâu đâu cũng có vệt nước.
Thế là hắn tìm một cái khăn rồi lau.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy có chút kỳ quái, đi tới mở cửa, phát hiện là Lâm Kiến Xuân.
"Chú Lâm, có chuyện gì không?"
"Uyển Uyển đâu?" Hắn hướng nhìn vào trong phòng một chút.
"Đang tắm." Hà Tứ Hải chỉ về phía phòng tắm.
"Tắm sao?"
Lâm Kiến Xuân có chút mơ hồ, mẹ của nàng bảo nàng đi đưa bánh ngọt, nàng sao lại phải tắm cơ chứ?
"Ba đứa nhóc vừa nãy ở trong nhà bếp chơi đến có chút bẩn, cháu bảo Vãn Chiếu tắm giúp các nàng một chút."
"Vậy được rồi, chờ nàng đi ra, nhớ bảo nàng về nhà ăn cơm tối."
Thì ra hắn tới để gọi Uyển Uyển về nhà ăn cơm tối.
" y… Nàng đã ăn ở chỗ của cháu rồi."
Lâm Kiến Xuân: …
"Vậy cũng tốt, lại gây thêm phiền phức cho cháu rồi." Lâm Kiến Xuân có chút buồn cười nói.
"Chuyện này thì có phiền toái gì, thêm một đôi đũa mà thôi, lại nói, Uyển Uyển cũng không phải người ngoài."
"Đúng, đúng, vậy được rồi, vậy không làm phiền cháu nữa, chờ một lát chú lại lên đón nàng về nhà ngủ." Lâm Kiến Xuân cười híp mắt rồi đi xuống lầu.
Hà Tứ Hải đóng cửa lại, mới vừa trở lại phòng khách, liền thấy Đào Tử để trần, mặc quần lót nhỏ, đi trần chân chạy ra từ phòng tắm.
Thấy Hà Tứ Hải đang đứng ở trong phòng khách, nàng lập tức sửng sốt, dường như bị đông cứng ở tại chỗ, nhìn thẳng về Hà Tứ Hải.
"Con làm gì thế?" Nhìn dáng vẻ ấy của nàng, Hà Tứ Hải có chút dở khóc dở cười hỏi.
"Con lấy vịt con." Đào Tử nói.
"Ba lấy giúp con, con nhanh đi về, kẻo lạnh." Hà Tứ Hải không biết nên nói gì nữa rồi.
"Đào Tử, sao cháu lại chạy ra ngoài rồi, nhanh trở về một chút."
Đúng lúc này, giọng nói của Lưu Vãn Chiếu vang lên.
Đào Tử hơi ngượng ngùng mà che con mắt của chính mình.
Hà Tứ Hải: …
Cho rằng như vậy người khác sẽ không nhìn thấy nàng sao...
Ạch… Hà Tứ Hải chợt phát hiện Đào Tử dĩ nhiên thật sự đang biến mất ở trước mắt hắn.
Không, nói chính xác, cũng không phải là biến mất, mà là khiến cho người theo bản năng mà quên đi sự tồn tại của nàng.
Hắn vội vàng xông tới, kéo cánh tay nhỏ xuống, cái cảm giác này lập tức biến mất rồi.
Sau đó trực tiếp ôm nàng đi về phía phòng tắm rồi nhét vào trong.
"Ba ba, vịt con."
Nàng còn không quên.
"Biết rồi."
Hà Tứ Hải cũng không biết nói cái gì cho phải bữa, chỉ có thể xoay người đến thùng đồ chơi tìm vịt con giúp nàng, sau đó đưa vào trong cho nàng.
Nghe thấy tiếng ồn ào của ba đứa nhóc trong phòng tắm.
Hà Tứ Hải nghĩ đến đứa nhỏ sắp sinh, cũng là đau cả đầu.
Đúng lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên cũng xông ra từ phòng tắm.
Sau khi nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng ở cửa, nàng lập tức sửng sốt.
Sau đó...
"Woah..."
Nàng ôm cánh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ e thẹn.
Hà Tứ Hải: …
"Em muốn làm gì?" Hà Tứ Hải có chút cạn lời rồi.
"Em là con gái nha, em đang thẹn thùng." Nàng nói.
"Hả?"
Hà Tứ Hải chỉ chỉ m Dương Y trên người nàng rồi nói: "Em không phải đang mặc quần áo sao?"
"Khà khà, đúng nha." Nàng đần độn mà gãi gãi đầu nhỏ.
"Em còn không nói cho anh, em muốn làm gì đây?"
"Em muốn lấy súng bắn nước." Nàng nói.
Thực sự là, tắm thôi mà cũng bận rộn như thế sao.
Vừa nói xong, Uyển Uyển cũng hia hia xông ra từ bên trong.
Ba đứa nhóc làm cho trong phòng khách đều là nước.
"Để anh lấy giúp các em."
Hà Tứ Hải xoay người rút một cái gậy bóng chày ra từ trong rương đồ chơi, vung vẩy hai cái trên không trung.
Hai đứa nhóc lập tức trợn mắt, vẻ mặt giật mình.
Các nàng vô cùng thông minh, biết Hà Tứ Hải muốn đánh mông các nàng thế là xoay người chạy ngược trở về, vừa chạy còn vừa kêu oa oa, cười hia hi.
Thực sự là một buổi tối ầm ĩ.
------
Dịch: MBMH Translate