La Hoan cũng biết mình đã khiến Phạm Hồng Ba hoài nghi, vội vàng đổi chủ đề.
"Ngày mai, tôi giới thiệu một người bạn đặc biệt cho anh làm quen."
"Người bạn đặc biệt?"
Phạm Hồng Ba không tin một chút nào, vòng bạn bè của La Hoan trên căn bản cũng là vòng bạn bè của hắn. La Hoan biết, không có đạo lý mà hắn không biết.
Ở trong ấn tượng của hắn, La Hoan không thể có bạn bè "Đặc biệt" gì.
"Tôi còn có thể gạt anh sao?" La Hoan có chút tức giận nói.
"Anh mỗi lần đều thay đổi biện pháp để vay tiền tôi, sau đó đều không một lần trả lại." Phạm Hồng Ba trực tiếp chọc thủng.
"Đây không phải là chuyện bất đắc dĩ sao? Anh nhìn cha tôi xem, có tiền như vậy lại không cho tôi tiêu. Mỗi lần tôi đều phải xin mẹ, hoặc là mặt dày xin chị gái tôi, tôi cũng đâu dễ dàng?" La Hoan nói với vẻ mặt đưa đám.
"Tôi biết là không dễ dàng, vậy anh cũng không thể tìm tôi đòi được. Tôi lại không phải cha anh." Phạm Hồng Ba nói.
La Hoan: …
"Uống rượu, uống rượu."
Phạm Hồng Ba thấy La Hoan không nói nên lời, cuối cùng không nhịn được mà bắt đầu cười lớn.
Hai người uống đến hơi say, hẹn cẩn thận ngày mai gặp mặt, sau đó mỗi người đi một ngả, ai về nhà nấy.
Tuy rằng thời gian còn sớm, thế nhưng với tính tình keo kiệt bủn xỉn của La Hoan, sao có thể nỡ mời Phạm Hồng Ba đến dây chuyền phục vụ được chứ.
Phạm Hồng Ba cũng hiểu rõ tính tình của hắn, vừa chửi mát vừa trở về nhà.
…
"Ai..."
Huyên Huyên liếc mắt nhìn món ăn trên bàn, liền thở dài một hơi, thở dài xong liền nhìn về phía Uyển Uyển ở bên cạnh.
Uyển Uyển bị nàng nhìn cho cả người không dễ chịu, cái mông nhỏ uốn tới ẹo lui ở trên ghế.
"Không ăn thì xuống, ngồi ở chỗ này làm gì?" Lưu Vãn Chiếu thấy thế liền nói.
"Em đã ngửi thấy mùi vị." Huyên Huyên nói.
Hà Tứ Hải ở bên cạnh thực sự không nhịn được mà nở nụ cười.
Thì ra buổi tối Uyển Uyển bưng bánh ngọt mẹ làm tới, Huyên Huyên là người ăn nhiều nhất.
Sau đó nàng liền ăn không vô cơm tối nữa rồi, chỉ có thể nhìn bàn đầy món ăn rồi lại nhìn mọi người.
"Ừm sao, ừm sao… Thật ngon." Đào Tử thấy, cố ý trêu nàng.
Huyên Huyên thấy thế, chép miệng nhỏ, hầm hừ nói: "Chị ngửi mùi rồi, không ngon một chút nào."
Nói xong trượt xuống ghế, nằm trên ghế sô pha, ngửa mặt lên trời, xoa xoa bụng nhỏ của mình.
Để tiểu tinh linh trong bụng không chịu thua kém một chút, cố gắng một chút, xử lý bánh ngọt nhanh lên một chút, tranh thủ làm cho nàng còn có thể ăn nhiều hơn nữa.
Nhìn dáng vẻ buồn cười của nàng, tất cả mọi người không khỏi bật cười.
Ăn xong cơm tối, Đào Tử muốn xem tivi.
Thế nhưng Hà Tứ Hải không quá muốn cho nàng xem, một mặt xem ti vi nhiều hại mắt, mặt khác nói thực thì phim hoạt hình bây giờ không quá nhiều dinh dưỡng.
Thế là đề nghị các nàng giúp đỡ rửa chén.
Vốn cho rằng các nàng sẽ từ chối, không nghĩ tới bọn nhóc lại lập tức tỉnh táo tinh thần.
Ngay cả Huyên Huyên đang nằm rầm rì ở trên ghế sô pha đều nhảy lên.
Thế là Hà Tứ Hải để cho các nàng tạo thành một băng chuyền trong nhà bếp.
Để Đào Tử rửa chén, để Uyển Uyển rửa lại bằng nước sạch, để Huyên Huyên lau khô, không khác gì một dây chuyền sản xuất.
"Ào ào ào, leng keng leng keng..." Đào Tử rửa chén ở dưới vòi nước, miệng còn không quên phối âm.
Đối với nàng mà nói, việc rửa chén nhỏ như con thỏ, thậm chí cũng không cần Uyển Uyển và Huyên Huyên, một mình nàng cũng có thể.
"Biết một mình con cũng có thể làm được, thế nhưng Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng muốn rửa mà." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển và Huyên Huyên lập tức gật gật đầu, chuyện chơi vui như thế làm sao thiếu các nàng được?
Hà Tứ Hải nhỏ cho nàng vài giọt nước rửa chén, Đào Tử dùng khăn lau khuấy mấy lần ở trong bát.
"Oa, bong bóng kìa, Đào Tử cho chị vui đùa một chút, cho Uyển Uyển nữa." Huyên Huyên lập tức hưng phấn nói.
"Hi hi… Chị muốn thổi bong bóng."
Uyển Uyển trực tiếp mò một cái, tay dính đầy bong bóng.
Sau đó đưa miệng nhỏ về phía trước, thổi vù vù.
Hà Tứ Hải cũng mặc kệ các nàng, chỉ dặn dò: "Đều giao lại cho các em nha, lát nữa anh vào kiểm tra đó."
"Yên tâm đi, ông chủ, em là giỏi nhất." Huyên Huyên nói chắc như đinh đóng cột.
"Được, anh tin tưởng các em." Hà Tứ Hải không nói thêm nữa, cho các nàng một lời khẳng định.
Quả nhiên ba đứa nhóc nghe vậy thì rất là kích động, ngay cả thân thể đều đứng thẳng hơn một chút.
Trẻ nhỏ chính là như vậy, vô cùng hy vọng được người lớn tán thưởng.
Nhưng hiện tại rất nhiều người lớn trên thực tế lại luôn giáo dục theo phương thức phủ định, cảm thấy trẻ nhỏ cái này không được, cái kia không được, thậm chí vì sợ phiền phức mà trực tiếp tự mình làm.
------
Dịch: MBMH Translate