"Anh chỉ mời tôi ăn cái này?"
Phạm Hồng Ba liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh, lại liếc mắt nhìn âu phục giày da trên người mình.
"Đừng khách sáo, ngồi đi, muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi, ngày hôm nay tôi trả tiền. Ông chủ, đưa Menu tới đây..." La Hoan vẫy vẫy cánh tay, nói với vẻ cực kỳ hào khí.
Phạm Hồng Ba lại muốn nhảy lên đánh nổ đầu chó của hắn.
Uổng công hắn ăn mặc tỉ mỉ một phen, dĩ nhiên lại mời hắn ăn đồ nướng.
Hơn nữa còn là quán vỉa hè ngoài trời.
"Tôi nói cho anh biết, đừng nhìn quán này chỉ là quán vỉa hè, thế nhưng hương vị vô cùng ngon, ông chủ trước đây…"
La Hoan vẫn không cảm thấy chút nào, luôn miệng thao thao bất tuyệt, Phạm Hồng Ba trầm mặt, cố nén tức giận.
Thực ra La Hoan không hẹn hắn, hắn cũng chuẩn bị hẹn La Hoan.
Trước đó bởi vì chuyện của lão quỷ, hắn sợ đến mức trốn ở nước ngoài hơn nửa năm.
Thế nhưng người con người chính là kỳ quái như vậy, càng là sợ sệt thì lại càng tò mò.
Tuy rằng trên đường cũng đã nói với La Hoan mấy lần, thế nhưng hắn đều cười ha hả, đánh trống lảng né tránh.
Mà lần này hắn trở về từ nước ngoài, cũng muốn La Hoan cho hắn một cái đáp án.
Lúc này ông chủ đưa Menu tới, Phạm Hồng Ba nhìn lướt qua, sau đó gọi những thứ đắt nhất.
La Hoan cũng không để ý, tiêu phí nơi này, ăn no chết cũng không tốn mấy đồng tiền, cho nên cũng không quản hắn.
Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân hắn không hẹn Phạm Hồng Ba đi quán bar hoặc là KTV, những chỗ kia mới là động không đáy.
Thấy mình gọi loạn một trận, La Hoan cũng không mở miệng ngăn lại, trong lòng Phạm Hồng Ba cũng dịu đi một chút.
Thế là hắn trả Menu lại cho ông chủ rồi hỏi: "Thần thần bí bí, anh hẹn tôi rốt cuộc là có chuyện gì, nói thẳng đi."
"Không phải nói giới thiệu cho anh một cô gái hay sao, tìm anh đến tính toán một chút." La Hoan nghe vậy thì vội vàng nói.
Lúc này bà chủ bưng lên cho bọn họ mấy đĩa rau trộn nhắm rượu, La Hoan lại gọi một két bia.
Phạm Hồng Ba lộ ra vẻ ngờ vực.
Giới thiệu với hắn một cô gái cũng được thôi, nhưng có đến mức làm "Long trọng" như thế hay không? Còn tính toán nữa chứ.
Nhưng tuyệt không giống như là đang giới thiệu cô gái cho hắn, mà là như đang đặt bẫy cho hắn.
"Hại, anh đừng có đoán mò, chính là thân phận của cô gái này có chút đặc thù."
"Đặc thù?"
Vòng tròn phù nhị đại Hợp Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng tóm lại trên căn bản vẫn là có quen biết.
"Tôi đã từng thấy?" Phạm Hồng Ba lại hỏi.
"Không có."
"Cha mẹ làm nghề gì?" Phạm Hồng Ba tò mò hỏi.
"Tôi nói đặc thù cũng không liên quan đến cha mẹ của nàng, mà là cô gái này tương đối đơn thuần. Tôi sợ anh làm tổn thương con gái người ta, tôi không có cách nào báo cáo kết quả."
Nghe thấy hai chữ báo cáo kết quả, Phạm Hồng Ba lộ ra vẻ ngờ vực.
La Hoan sợ nói nhiều tất lỡ lời, vội vàng nói: "Tôi đã nói lại với cô ấy rồi, ngày mai mười giờ, các người ở..."
Phạm Hồng Ba nghe vậy thì gật gật đầu, gặp mặt một lần thì gặp mặt một lần đi, đợi lát nữa hắn còn có việc muốn hỏi La Hoan. Hắn sợ nếu như mình không đáp ứng, lát nữa La Hoan cũng không trả lời vấn đề của hắn.
Món ăn dần được đem lên, hai người đầu tiên là đụng một chén, yên lặng ăn một hồi, Phạm Hồng Ba lúc này mới lên tiếng.
"Nói cho tôi một chút, con quỷ kia rốt cuộc là chuyện gì? Còn có cái gì là người tiếp dẫn?"
Bởi vì thời gian hắn bị lão quỷ chiếm thân thể ngắn, cho nên sau khi lão quỷ rời đi, ký ức lại lại ở trong đầu hắn cũng không nhiều.
Phạm Hồng Ba mở miệng hỏi dò, La Hoan cũng không ngoài ý muốn.
La Hoan để đũa xuống, hỏi ngược lại: "Lão quỷ kia tên là Lưu Tuấn, chính là Hiếu Võ Đế của Nam Triều Tống, sau khi chết trở thành người đưa đò trên sông Vong Xuyên, có cơ duyên đi tới nhân gian, không muốn về Minh Thổ nên muốn đoạt xá trọng sinh..."
Lão quỷ lưu lại ở trong thân thể La Hoan thời gian khá dài, nên sau khi hắn rời đi, tin tức mà La Hoan thu được đương nhiên là nhiều hơn Phạm Hồng Ba một chút.
"Về phần người dẫn nhân, tương đương với quỷ sai Minh Phủ, chuyên trợ giúp người chết nhân gian có tâm nguyện chưa xong hoàn thành tâm nguyện, là sứ giả dẫn độ Minh Thổ."
Cho dù Phạm Hồng Ba trước đó biết một ít, lúc này nghe La Hoan nói xong, vẫn cảm thấy thế giới quan có một loại cảm giác sụp đổ.
"Hóa ra trên thế giới này thật sự có quỷ thần." Hắn lẩm bẩm.
"Anh cũng đừng lo lắng, thế giới lớn như vậy, nên làm gì thì làm, cân nhắc nhiều như vậy cũng không có tác dụng." La Hoan an ủi.
Tiếp theo hắn giơ ly rượu lên rồi nói: "Đến, tôi mời anh một chén, cũng bồi tội với anh, ngày hôm đó cũng bởi là tôi nên mới khiến anh bị lão quỷ nhập người."
Hắn hiểu cảm giác bị lão quỷ nhập và người, tuy rằng mắt có thể nhìn, tai có thể nghe, thế nhưng lại không không chế được tứ chi toàn thân, gần như không khác gì với người sống thực vật cả.
Không chỉ như thế, ký ức còn có thể phai mờ, thân thể liền giống như một lao tù, mùi vị đó có thể dằn vặt người ta đến phát điên.
Phạm Hồng Ba cũng rộng lượng, cộng với lại là bạn thân lớn lên cùng nhau, hơn nữa trách nhiệm việc này vốn không ở La Hoan, thế là rất thoải mái giơ chén lên uống một chén cùng La Hoan.
Việc này đến đây xem như là thả xuống hoàn toàn.
Hai không nói gì, vùi đầu ăn một hồi.
Phạm Hồng Ba đột nhiên nói: "Anh sẽ không lừa tôi lần nữa đó chứ?"
"Sao có thể chứ?" Giọng nói của La Hoan không tự chủ được mà vang lên một chút.
Hắn vừa nói như vậy, Phạm Hồng Ba lại lộ ra vẻ ngờ vực, hắn quá quen thuộc về La Hoan rồi.
------
Dịch: MBMH Translate