Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222: Hạnh Phúc.

Chương 1222: Hạnh Phúc. Chương 1222: Hạnh Phúc.

"Ba ba, ba chơi đùa cùng con đi." Nàng ngẩng đầu lên, nói.

Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó giãn mặt ra cười nói: "Được."

Tiếp theo hắn liền ngồi xuống ở phía đối diện nàng.

"Con muốn chơi cái gì?"

"Ừm…" Đào Tử nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút.

Sau đó nói: "Chơi trò chơi bé gái tìm ba ba."

"Có bé gái tên là Đại Đào Tử, cha nàng đi làm, Đại Đào Tử nhớ hắn rồi, quyết định đi tìm ba ba."

"Bé gái đi ra từ trong nhà." Đào Tử lấy một con búp bê ra từ trong thùng đồ chơi, biểu thị đó chính là Đại Đào Tử.

"Đi ngang qua tiệm chú bán cá." Đào Tử nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lập tức rõ ràng, thế là làm bộ bán cá.

"Đại Đào Tử, cháu có muốn mua cá hay không?" Hà Tứ Hải đè cổ họng, giả thành một giọng nói già nua.

"Cháu không muốn cá, cháu muốn mua cái bánh mì, mang cho ba ba cháu ăn, hắn nhất định là đang rất đói bụng."

"Chỗ này của chú không có bánh mì."

"Vậy có đùi gà lớn hay không?"

"Cũng không có."

"Chuối tiêu thì sao?"

" y…Cũng không có."

"Không có thứ gì, thế chú mở tiệm làm gì?"

"Đại Đào Tử" giang hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

" y… Đây là tiệm cá." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

Nhưng mà Đại Đào Tử đã đi rồi.

"Đại Đào Tử tiếp tục đi, gặp phải bà lão đang qua đường."

"Giáo viên đã dạy Đại Đào Tử, gặp phải người già thì phải biết giúp đỡ, Đại Đào Tử quyết định giúp đỡ bà lão qua đường."

Đào Tử nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải vội vàng lấy một con gấu nhỏ ra từ trong thùng đồ chơi.

"Ba là bà nội Hùng mập mạp."

"Đại Đào Tử đỡ bà lão qua đường, bà lão khen Đại Đào Tử là một đứa trẻ ngoan, tặng cho nàng một quả táo lớn."

Hà Tứ Hải vội vàng cầm một quả táo lớn từ bàn trà bên cạnh rồi đưa cho nàng.

"Đại Đào Tử nhận được quả táo lớn thì rất vui vẻ, nàng không nỡ ăn, ba ba đi làm nhất định là rất khổ cực. Nàng quyết định dành quả táo lớn lại cho ba ba ăn."

"Đại Đào Tử tiếp tục đi, trên đường gặp phải một con mèo nhỏ."

Đào Tử lập tức ôm chầm lấy tiểu Bạch đang lặng lẽ đi dạo lại đây, để nó ngồi xuống ở bên cạnh.

Thân thể Tiểu Bạch cứng ngắc, không dám có một chút cử động, phối hợp với trò chơi của Đào Tử.

"Mèo con rất đáng thương, nó đi lạc chủ nhân rồi, chỉ có thể lang thang ở bên ngoài, nó đói bụng đến mức phải kêu meo meo."

"Kêu meo meo." Đào Tử thấy tiểu Bạch không có phản ứng, lập tức nhắc nhở.

Tiểu Bạch: …

"Meo meo..." Đào Tử tự mình gọi hai tiếng.

Tiểu Bạch giật mình một cái, vội vàng meo meo hai tiếng.

Đào Tử lúc này mới tiếp tục.

"Đại Đào Tử thấy nó thật đáng thương, quyết định đưa quả táo lớn để dành cho ba ba cho mèo con ăn."

Đào Tử đặt quả táo ở trước mặt tiểu Bạch, tiểu Bạch duỗi móng vuốt gãy hai cái.

"Mèo không thích ăn táo." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Mèo con còn rất kén ăn, không ăn táo mà Đại Đào Tử đưa cho. Đại Đào Tử có chút tức giận, thế nhưng Đại Đào Tử thiện lương quyết định tha thứ cho nó, đồng thời đi tìm chú bán cá mua cho nó con cá nhỏ..."

"Đại Đào Tử giúp mèo con tìm được chủ nhân, bản thân mình cũng tìm được ba ba, đồng thời còn đưa cho ba ba quả táo lớn, bánh mì lớn và đùi gà lớn. Ba ba khen nàng là đứa trẻ tốt nhất. Bọn họ sống cùng nhau rất vui vẻ."

Đào Tử ôm lấy Hà Tứ Hải với vẻ mặt hạnh phúc.

Tuy rằng đây chỉ là một câu chuyện kỳ lạ do một đứa bé nghĩ ra, thế nhưng Hà Tứ Hải lại vô cùng cảm động.

Hơn nữa hắn phát hiện, Đào Tử vẫn còn có thiên phú kể chuyện.

Câu chuyện được kể ra từ trong miệng nàng vô cùng êm tai, khúc chiết mà lại thú vị.

Lưu Vãn Chiếu lẳng lặng mà tựa ở cửa phòng, mỉm cười nhìn "Cha và con gái" ôm lấy nhau.

Tiểu Bạch lúc này lại lặng lẽ trốn đi.

"Hi hi..."

Trước cửa truyền đến tiếng cười của Uyển Uyển.

Thì ra nàng đến đưa đồ ăn cho Đào Tử, là bánh ngọt mẹ làm.

Huyên Huyên không khác gì chó con, ngửi được mùi liền chạy tới.

Lưu Vãn Chiếu bảo ba người các nàng ngồi xuống ở trước bàn ăn, lại lấy cho mỗi người các nàng một người một ly sữa bò, để cho các nàng từ từ ăn.

Lưu Vãn Chiếu ngồi ở đối diện, chống cằm, nhìn ba đứa nhóc lúc lắc chân nhỏ, ăn cho mặt đều là vụn bánh ngọt, không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Nàng quay đầu nhìn lại bên cạnh, Hà Tứ Hải đang thu dọn đồ chơi giúp Đào Tử.

"Tứ Hải, anh nói xem, con của chúng ta sau này liệu có thể đáng yêu giống như các nàng hay không?"

"Ừm sao, nhất định sẽ đáng yêu giống em." Hà Tứ Hải còn chưa trả lời, Huyên Huyên đã giành nói trước.

"Ha ha, nhất định sẽ giống em, em là tốt nhất." Đào Tử cũng không cam lòng yếu thế.

"Hi hi..." Uyển Uyển chỉ biết cười ngây ngốc.

"Cũng không thể giống em được, giống em liền xong đời rồi." Lưu Vãn Chiếu nói với Huyên Huyên.

"Vì sao?" Con mắt của Huyên Huyên trợn tròn.

"Bởi vì em ăn quá nhiều, nếu như mà giống em, còn không phải sẽ ăn cho nhà chúng ta nghèo luôn sao."

"Chị, phốc phốc phốc..." Cách bàn, nàng muốn phun vụn bánh mì về phía Vãn Chiếu.

Nhưng mà bởi vì ngước cổ, cộng với khoảng cách lại xa, cho nên nó lại rơi xuống trở về, khiến cho mặt nàng đều là bánh.

"Hi hi… da mặt rỗ." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Xấu xí." Đào Tử tiếp lời.

"Chị không phải xấu xí, chị là tiểu khả ái." Huyên Huyên vỗ bàn, gần như phát điên.

Nhưng mặt nàng đầy vụn bánh ngọt, nhìn vô cùng buồn cười.

Mọi người bị nàng chọc cho bắt đầu cười ha hả.

Hạnh phúc ~

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment