Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1221 - Chương 1221: Chị Em. (2)

Chương 1221: Chị Em. (2) Chương 1221: Chị Em. (2)

La Vũ Dương tuy rằng rất dữ, tính khí lớn, đánh người không nương tay, thế nhưng con người xinh đẽ, năng lực lại mạnh, mặc dù tuổi tác lớn một chút, nhưng cũng không thấy già.

"Em không thích nghe lời này của chị, tuổi tác xưa nay đã không phải là vấn đề. Chị đừng có nói với em là chuẩn bị tìm một lão đầu làm chồng đó. Em nói trước với chị, đến lúc đó em sẽ không nhận người anh rể này đâu." La Hoan nói.

"Lão đầu gì?" La Vũ Dương cầm tấm đệm bên cạnh ném tới.

"Cả đời này chị sẽ không lập gia đình, làm sao, không được sao? Hay là nói sợ chị đoạt tài sản của em?"

"Xem chị nói kìa, cho em kế thừa, em còn không vui đây. Chị muốn thì cứ việc cầm đi, đương nhiên, chị chỉ cần mỗi tháng cho em đủ tiền tiêu vặt là được." La Hoan trơ mặt ra, lặng lẽ đến gần.

La Vũ Dương: →_→

Em đây là đang chờ chị nói ra câu này đúng chứ?

"Có phải là không có tiền hay không?" La Vũ Dương hỏi.

"Khà khà..." La Hoan xoa xoa tay, vẻ mặt hèn mọn.

"Chị đang nói em sao lại có lòng thanh thản ở chỗ này với chị?"

"Chị, sao chị có thể nghĩ em trai mình thành người như vậy chứ?" La Hoan nổi giận đùng đùng.

"Vậy em không muốn tiền nữa sao?"

"Chị, chị có thể không coi em là người." La Hoan lập tức nói.

La Vũ Dương xì xì một tiếng bật cười, sau đó lấy điện thoại di động ra, sảng khoái mà chuyển cho La Hoan một khoản tiền.

"Coi như là em làm cho chị vui đi." La Vũ Dương cất điện thoại di động rồi nói.

"Khà khà." Nhìn thấy tiền tới tài khoản, La Hoan trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi.

La Vũ Dương: ...

Đúng thật không phải là người, La Vũ Dương nghĩ thầm.

Đúng lúc này, La Hoan chợt dừng bước, nghiêm túc nhìn về phía La Vũ Dương.

"Làm sao thế?" La Vũ Dương ngạc nhiên hỏi.

"Chị không phải là cũng yêu thích Hà Tứ Hải đó chứ?" Hắn nghi ngờ hỏi, còn không gọi là Hà đại ca.

La Vũ Dương nghe vậy cũng không hề tức giận, mà là khé nhướng mày, lộ ra dáng vẻ tựa như cười mà không phải cười.

Nàng bình tĩnh nói: "Chị và Lâm Trạch Vũ cách biệt tám, chín tuổi, chênh lệch tuổi tác với hắn lại càng nhiều hơn, làm sao sẽ thích hắn được."

La Hoan lại hít vào ngụm khí lạnh, người khác hắn không biết, thế nhưng đó là chị gái của hắn, hắn quá hiểu La Vũ Dương rồi.

Dáng vẻ nàng của nàng, đại biểu nàng đang thật sự tức giận, thế là cất bước lập tức chạy ra ngoài, không dám ở lại nhiều thêm một phút.

Nhìn La Hoan chạy trối chết, La Vũ Dương khẽ cười một tiếng.

Sau đó đứng dậy, ngồi trở lại bàn một lần nữa rồi chuẩn bị tiếp tục công việc.

Nhưng tâm trạng của nàng lại làm thế nào cũng không yên tĩnh được, lật xem mấy phần văn kiện, càng cảm thấy buồn bực.

Cuối cùng nàng thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới trước cửa sổ.

Toàn bộ thành thị dường như đều được thu vào đáy mắt, nàng ôm cánh tay kinh ngạc mà ngắm nhìn, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Mà La Hoan vẫn đứng ở cửa lúc này mới lặng lẽ xoay người rời đi.

Sau đó bấm điện thoại gọi cho bạn mình: "Này, Hồng Ba, buổi tối đi ra uống rượu không."

Người này chính là bạn của La Hoan- Phạm Hồng Ba, trước đó cũng từng bị lão quỷ nhập thân.

"Không muốn." Phạm Hồng Ba lập tức từ chối.

"Không phải chứ, không cho mặt mũi như vậy?"

"Lần nào đi ra ngoài uống rượu với anh cũng không có chuyện tốt, lần nào mà không phải là vay tiền tôi."

"Lần trước không có."

"Anh con mẹ nó." Nói đến lần trước, Phạm Hồng Ba liền tức giận.

Lần trước là không vay tiền, thế nhưng không nghĩ rằng lại thấy quỷ, quả thực là đã làm mới tam quan của hắn.

Vừa vặn hắn cũng đi Mỹ, kế hoạch là sau hai tháng sẽ trở lại, nhưng mà lại đợi đến sau năm mới trở về nước.

Nhưng mới về nước được mấy ngày, La Hoan lại tìm tới cửa.

Không tức giận mới kỳ quái.

"Lần này là chuyện tốt, giới thiệu cho anh người bạn gái." La Hoan nói.

"Giới thiệu bạn gái cho tôi?" Phạm Hồng Ba nghe vậy thì rất là ngạc nhiên.

"Đúng vậy."

"Anh là chưa tỉnh ngủ, hay là đầu óc có vấn đề rồi? Anh còn có em gái để giới thiệu cho tôi sao? Chờ chút, anh sẽ không để cho tôi lên hiệp sĩ thế thân đó chứ?"

"Tôi là hạng người như vậy sao?"

"Người? Anh từng là người lúc nào? Nếu không phải coi anh là bạn thân thì tôi đã sớm tuyệt giao với anh rồi, cúp đây." Phạm Hồng Ba quá hiểu La Hoan rồi.

Là một phú nhị đại, thường xuyên vay tiền sống qua ngày thì không nói, ngày thường còn keo kiệt bủn xỉn, hỗn ăn hỗn uống. Nếu không phải là nể mặt là La Thiên Chí, mọi người đều không muốn chơi cùng hắn.

"Đừng, thật sự giới thiệu cho anh một người bạn gái, mặt trẻ con ngực bự, chỉ là muốn anh gặp mặt, anh lại không thiệt thòi cái gì." La Hoan vội vàng nói.

"Thật sao?"

Nghe La Hoan nói nghiêm túc, Phạm Hồng Ba quyết định gặp mặt, tuyệt không phải là bởi vì bốn chữ kia.

"Lừa anh tôi là cẩu." La Hoan lập tức nói.

"Đừng sỉ nhục chó, lúc nào? Chỗ nào?"

"Chuyện này phải hỏi con gái người ta, chờ điện thoại tôi." La Hoan sợ Phạm Hồng Ba đổi ý, lập tức cúp điện thoại.

Sau đó thở phào một hơi, lại bấm gọi cho Hà Tứ Hải.

"Là ai vậy?" Thấy Hà Tứ Hải cúp điện thoại, Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

"Là La Hoan." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không để ý.

Sau đó xoay người đi vào trong phòng sắp xếp quần áo.

"Còn có mấy ngày nữa mới đến thứ bảy, cần gấp như thế sao?"

Nàng đang chuẩn bị sắp xếp đồ dùng cho việc đi cắm trại.

"Chuẩn bị sớm cũng tốt."

Hà Tứ Hải cũng chỉ có thể theo nàng, quay đầu nhìn về phía Đào Tử bên cạnh, nàng đang ngồi dưới đất chơi đùa đồ chơi của mình.

"Ba ba, là ba sửa giúp con sao?" Đào Tử cầm lấy một chiếc xe hơi Warrior nhỏ rồi hỏi.

Bánh xe hơi vốn đã có chút buông lỏng, hiện tại đã được sửa tốt rồi.

"Đúng vậy." Hà Tứ Hải cười nói.

"Hì hì, ba ba thật là tốt." Nhóc con ngây ngốc mà cười nói.

Hà Tứ Hải đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng, lại bị nàng bắt lấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment