"Em nhìn em xem, mỗi ngày đều không có chuyện gì, lắc lư xung quanh làm cái g?" La Vũ Dương xử lý xong tập văn kiện cuối cùng, nhìn thấy La Hoan nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại di động, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
"Chỉ mới mấy ngày nay, chị đã chê em phiền, chờ Ninh Đào Hoa trở về thì em sẽ cùng này quay về trấn Đào Hoa. Chị muốn em phiền chị, còn không có cơ hội đâu." La Hoan vươn mình ngồi dậy rồi nói.
"Đúng rồi, em và Ninh Đào Hoa thế nào rồi?" La Vũ Dương đứng dậy hoạt động xương cốt một chút.
"Còn có thể thế nào? Cứ như vậy, hai chúng em cũng không phải là người của một thế giới."
Nói đến Ninh Đào Hoa, La Hoan cũng không có tâm tình chơi game nữa, cất điện thoại di động, một mặt bất đắc dĩ.
"Ba mẹ ôm ấp kỳ vọng rất lớn đối với em đó, em định cứ từ bỏ như vậy sao?"
"Không từ bỏ thì phải làm thế nào đây?"
"Đồ vô dụng." La Vũ Dương khinh thường trách cứ.
Thế nhưng La Hoan đã quen, nêu như nàng không nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này thì hắn trái lại mới không quen.
Hắn đồng thời còn lập tức phản kích lại: "Đúng, đồ vô dụng này còn là em trai của chị đấy, đều họ La với chị, chị nói xem có tức hay không?"
Đương nhiên là tức giận rồi, cho nên La Vũ Dương muốn nhéo lỗ tai hắn, La Hoan vội vàng xin tha.
Không quản La Vũ Dương ở bên ngoài là bộ dạng già dặn khôn khéo cỡ nào, thế nhưng chị gái chính là chị gái, cũng sẽ đánh lộn cùng La Hoan.
Hai người làm ầm ĩ một trận.
La Hoan bị nhéo đỏ lỗ tai, có chút bất mãn nói: "Nói em vô dụng, vậy chị thì sao?"
"Chị thì làm sao rồi?"
"Mặt của ngươi, dáng người của chị cũng đều không kém Ninh Đào Hoa, tại sao Ninh Đào Hoa có thể được Hà đại ca ưu ái, mà chị lại không được, còn có Lưu Vãn Chiếu và Đinh Mẫn..."
Hắn còn chưa nói hết, lỗ tai lại bị tóm chặt.
"Chuyện kia có thể giống nhau sao?"
"Vì sao lại không thể giống nhau? Đều là phụ nữ, hơn nữa còn là phụ nữ xinh đẹp, chị thua các nàng ở chỗ nào rồi?" La Hoan nói rất hùng hồn.
La Vũ Dương nghe vậy thì lộ ra nụ cười, cũng buông lỗ tai của hắn ra.
Trong lòng La Hoan thở phào một hơi.
"Không giống nhau, Lưu Vãn Chiếu quen biết Hà Tứ Hải từ rất sớm, nếu như chị biết hắn sớm thì nào còn có chuyện của nàng?" La Vũ Dương nói với vẻ rất tự tin.
"Vậy Đinh Mẫn và Ninh Đào Hoa thì sao? Chị đừng có nói với em là không nhìn ra ý tức của Đinh Mẫn đối với Hà đại ca?" La Hoan nói.
"Nha đầu Đinh Mẫn chính là tương tư đơn phương, bản thân nàng cũng biết căn bản là không thể."
"Cho nên em có lúc thật sự không hiểu, nếu như em mà có năng lực như Hà đại ca, tuyệt đối sẽ không phụ lòng bất kỳ người phụ nữ nào." La Hoan nói chắc như đinh đóng cột.
La Vũ Dương nghe vậy tức đến mức đưa tay gõ một cái ở trên đầu hắn.
"Cũng là bởi vì em không phải hắn, cho nên mới càng khiến người kính phục và yêu thích."
La Hoan lặng lẽ dịch người sang bên cạnh, sau đó mới nói: "Thần thì phải bác ái, không bác ái còn tính là gì thần sao?"
Nghe hắn ngụy biện, La Vũ Dương đưa tay lại muốn đánh, sau đó mới phát hiện La Hoan đã lẩn đi rất xa.
"Về phần Ninh Đào Hoa, nàng càng không giống nhau." La Vũ Dương thả tay xuống rồi tiếp tục nói.
Việc này Ninh Đào Hoa cũng không có giấu các nàng, lúc trước ở trấn Đào Hoa đã nói với các nàng việc này, đương nhiên trên thực tế quan trọng nhất là giải thích với Lưu Vãn Chiếu.
"Ninh Đào Hoa bởi vì từ nhỏ lớn lên ở miếu Đào Thần, bị đến năng lực của Đào Thần xâm nhuộm cho nên mới có thể tiếp thu truyền thừa Đào Thần. Tuy rằng thần lực vô cùng uy lực, thế nhưng cũng chính là kịch độc, nếu người bình thường nhiễm phải thì không chỉ thân thể mà tinh thần đều sẽ tan vỡ, hồn phi phách tán."
"Vậy Hà đại ca thì sao? Hắn cũng là bị…Tử thần? Quỷ sai? Thần lực xâm nhuộm, cho nên mới có thể trở thành người tiếp dẫn nhân sao?" La Hoan tò mò hỏi.
"Việc này ai biết được? Mỗi người đều có bí mật của mình, hơn nữa chị cảm thấy Hà Tứ Hải không đơn giản chỉ là quỷ sai như vậy."
La Hoan nghe vậy gật gật đầu, tán thành cách nói của La Vũ Dương.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, mỗi người có duyên phận riêng, cưỡng cầu cũng vô dụng." La Vũ Dương cảm khái.
"Duyên phận, vậy chị và Lâm Trạch Vũ thì sao? Các người có duyên sao?" La Hoan tò mò hỏi.
Hai nhà muốn tác hợp hai người, đây là chuyện mà mọi người đều rõ ràng trong lòng.
"Nói lung tung, mặc dù con người của Lâm Trạch Vũ không tệ, nhưng không thích hợp với chị, tuổi tác bọn chị chênh lệch quá lớn." La Vũ Dương cảm khái.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Lâm Trạch Vũ còn nhỏ hơn La Hoan một tuổi, chênh lệch với La Vũ Dương lại càng lớn hơn nhiều.
Nhưng mà La Hoan rất hiển nhiên là không đồng ý với cách nói này.
------
Dịch: MBMH Translate