Hai người đi tới cửa trường học, đã có rất nhiều phụ huynh đứng đợi ở cửa.
"Hà tiên sinh."
Nhìn thấy Hà Tứ Hải, mẹ của Thẩm Di Nhiên - Bùi Cẩm Tú đi tới chào hỏi hắn.
Hà Tứ Hải gật gật đầu với nàng.
"Tuần này chúng tôi chuẩn bị mang đứa nhỏ đi cắm trại, anh có muốn dẫn bọn nhỏ đi cùng không?" Bùi Cẩm Tú hỏi.
"Cắm trại nơi đóng quân?"
Hà Tứ Hải còn là lần đầu tiên nghe nói.
"Đúng, chính là chỗ cung cấp lều vải dã ngoại, xe dã ngoại… người một nhà có thể nướng đồ, liên hoan, ngắm sao, gần gũi với thiên nhiên." Bùi Cẩm Tú giải thích.
"Nghe cũng không tệ lắm? Ở nơi nào? Xa không?"
"Không xa, ở gần Hợp Châu, lái xe khoảng tầm bảy đến mười km." Bùi Cẩm Tú nói.
"Chờ Đào Tử tan học, tôi hỏi một chút xem nàng có muốn đi hay không." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
Nhưng mà chuyện này thực ra là dư thừa, hỏi Đào Tử, Đào Tử nhất định sẽ nói muốn đi.
"Đi phải chuẩn bị những thứ gì?" Lưu Trung Mưu ở bên cạnh cũng cảm thấy rất hứng thú liền hỏi.
"Thực ra cũng không có bao nhiêu khác biệt so với việc ra ngoài du lịch, mang theo quần áo đổi giặt là được, ngoài ra, cũng có thể mang theo chút nguyên liệu nấu ăn, không mang theo cũng được, nơi đóng quân cũng có bán." Bùi Cẩm Tú nói.
"Nếu như tuần này không có chuyện gì, chúng ta ra đi vòng vòng một chút đi." Lưu Trung Mưu hỏi Hà Tứ Hải.
"Vậy cũng được."
Hà Tứ Hải trực tiếp gật đầu đáp ứng, mang bọn nhỏ ra ngoài giải sầu cũng tốt.
"Đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ nơi đóng quân qua cho anh." Bùi Cẩm Tú nghe vậy cũng rất cao hứng.
"Mẹ."
"Ông nội."
…
Đúng lúc này, cửa lớn nhà trẻ mở ra, bọn nhỏ lập tức ùa ra.
Lưu Trung Mưu nhón mũi chân sốt ruột nhìn xung quanh.
"Ba ba." Huyên Huyên đi ra từ trong nhà trẻ, liếc mắt liền thấy Lưu Trung Mưu, tràn đầy mừng rỡ chạy thẳng tới.
Đào Tử theo ở phía sua tươi cười vẫy vẫy tay nhỏ với Hà Tứ Hải, nhảy nhót chạy hướng về phía hắn.
"Ba ba." Huyên Huyên giang hai cánh tay ra, lao thẳng vào trong lòng Lưu Trung Mưu đang ngồi xổm.
Xem ra trước đó tuy rằng chỉ là tham gia trò vui bảo ba ba đến đón mình, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy ba ba, nàng đúng thật là rất vui vẻ.
"Ừm sao, ừm sao. . ." Nàng hôn một cái ở hai bên má của Lưu Trung Mưu.
Sau đó đắc ý nói với Thẩm Di Nhiên: "Đây là ba ba của tớ."
"Ồ ~ "
Thẩm Di Nhiên không để ý lắm mà ồ một tiếng, bởi vì trước đó nàng đã từng thấy, nàng biết mà.
Nhưng là Huyên Huyên lại không vui, cậu chỉ ồ một tiếng, quá ứng phó rồi.
Trẻ nhỏ có cái gì thì nói cái đó, nàng xoa eo, hầm hừ nói:
"Đây là ba ba của tớ, lẽ nào cậu không cảm thấy rất kinh ngạc sao? Rất kinh hỉ sao? Làm sao lại chỉ ồ một tiếng vậy?"
"Vậy cũng được, ồ, ồ. . . Hiện tại tớ ồ hai tiếng, được rồi chứ?" Thẩm Di Nhiên hỏi.
Huyên Huyên: …
Mà lúc này Đào Tử cũng được Hà Tứ Hải ôm lên.
Nàng nhỏ giọng nói ở bên tai Hà Tứ Hải: "Huyên Huyên là một đứa nhỏ kỳ quái."
"Có đúng không? Vậy còn con, con có phải cũng là một đứa nhỏ kỳ quái hay không?" Hà Tứ Hải vỗ nhẹ ở trên mông nàng.
"Mới không phải, con là một đứa nhỏ độc nhất vô nhị, còn là Đào Tử, quả đào lớn." Đào Tử ngước cổ, dương dương tự đắc.
"Độc nhất vô nhị, liền mang ý nghĩa kỳ quái rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
Đào Tử có chút mờ mịt mà gãi gãi đầu.
"Bởi vì độc nhất vô nhị, liền mang ý nghĩa không giống với người khác, chỉ cần không giống nhau thì người khác liền sẽ cảm thấy kỳ quái."
"Há, ồ…" Đào Tử có chút bừng tỉnh, gật đầu ồ một tiếng.
Sau đó có một đôi mắt lập tức nhìn về phía nàng.
Huyên Huyên còn tưởng rằng nàng đang học theo Thẩm Di Nhiên.
Nàng mới vừa muốn nói chuyện, Lưu Trung Mưu đã mở cái túi ở bên cạnh mở ra rồi.
Huyên Huyên lập tức ngửi một cái, sau đó quên mất muốn nói gì rồi.
Quay đầu lo lắng hỏi Lưu Trung Mưu: "Là món gì ngon? Nhanh cho con nhìn một chút."
"Bánh bông lan mật ong khô." Lưu Trung Mưu trực tiếp cầm một cái đưa cho nàng.
Thậm chí không hỏi nàng có ăn hay không, bởi vì không cần thiết, chắc chắn là ăn rồi.
"Ba ba, ba thật tuyệt." Huyên Huyên hai tay cầm bánh ngọt nói một câu xúc động.
Chuyện này tốt hơn với việc mẹ và chị gái, còn có ông chủ đón nàng tan học nhiều, còn biết mang đồ ăn cho nàng.
"Con muốn ba ba sau này mỗi ngày đều đón con tan học." Nàng a ô cắn một miếng, vừa ăn vừa nói.
Trong lòng Lưu Trung Mưu vui vẻ giống như là được ăn mật vậy.
Sau đó lại cho Đào Tử và Thẩm Di Nhiên mỗi người một cái.
Hà Tứ Hải để Đào Tử xuống, để cho các nàng tự mình đi về nhà, hắn và Lưu Trung Mưu theo ở phía sau.
Hai thằng nhóc có ăn, cũng không líu ra líu ríu nữa, một đường vừa đi vừa ăn, rất nhanh đã đi tới cửa tiểu khu.
"Hi hi…"
Uyển Uyển đã chờ các nàng ở dưới lầu từ lâu rồi, trên tay nàng còn cầm một cái bình thủy tinh, trong bình có một đống cỏ nhỏ và một con bướm màu vàng.
"Ba ba bắt cho chị đó." Nàng đắc ý nói.
Lâm Kiến Xuân ít khi chơi đùa cùng với Uyển Uyển ở dưới lầu.
Hai đứa nhóc lập tức tò mò đưa đầu đến gần, quan sát bướm trong bình.
"Ai yêu, chiếc lọ này của chị sao lại hỏng rồi, có rất nhiều lỗ." Huyên Huyên chợt phát hiện trên nắp bình có rất nhiều lỗ, thế là lập tức ồn ào.
"Đây là để nó thở, nếu không sẽ chết đi." Uyển Uyển lập tức nói.
"Thở?"
Huyên Huyên hít một hơi "Phốc phốc phốc", hô hấp mô phỏng theo miệng lớn, bánh ngọt trong miệng phun hết cả ra, phun đầy cả mặt Uyển Uyển ở đối diện.
Thế nhưng Uyển Uyển cũng không hề tức giận.
Trái lại còn nở nụ cười hi hi ha ha.
"Chị là da mặt rỗ."
Nàng đắc ý khoe khoang với mọi người.
Nhìn nhóc con sáng sủa, tâm trạng của mọi người dường như đều trở nên vui vẻ theo.
------
Dịch: MBMH Translate