Hai người tìm được một nhà hàng Hồ Nam ở gần đó, mùi vị lại ngon ngoài ý muốn.
Sau khi ăn cơm xong, hai người mỗi người đi một ngả, giống như Hà Tứ Hải nói, hắn cũng không có ép buộc La Hoan.
Giống như là quên mất việc này, không nhắc lại nữa, nhưng lại để cho La Hoan có một loại cảm giác lo được lo mất.
Lúc đi ngang qua chợ bán thức ăn, hắn thuận tiện mua chút đồ món ăn về nhà.
Mở cửa, thả món ăn vừa mua xuống, ngồi xuống ở trên ghế sô pha, nhìn gian nhà yên tĩnh mà lại trống rỗng. Hà Tứ Hải bỗng nhiên mơ mà mà không có lý do.
Chính hắn cũng không biết mình đang mơ màng cái gì.
Trên thực tế, hiểu rõ thế giới này càng nhiều, hắn liền càng ngày càng mơ màng.
Trải qua trăm ngàn năm luân hồi, ngày hôm nay là Triệu gia, ngày mai lại là cháu Tiền gia.
Vậy rốt cuộc ai là ai?
Lại là tới từ đâu đây?
Vấn đề triết học của trăm ngàn năm qua hiện tại đang quấy nhiễu hắn.
Trước đây vì cuộc sống bôn ba, hắn không có nhiều buồn phiền như vậy.
Đương nhiên, Hà Tứ Hải cũng không phải là người đi vào chỗ bế tắc, không nghĩ ra được thì tạm thời thả xuống.
Lúc này bên trong góc bỗng nhiên vang lên một tiếng nhạc.
Ở trong căn nhà vắng vẻ, có vẻ đặc biệt chói tai.
Hà Tứ Hải nhìn lại theo tiếng, được phát ra từ trong rương đồ chơi của Đào Tử.
Hắn đứng dậy đi tới, tìm kiếm trong rương đồ chơi một phen, phát hiện hóa ra là âm thanh phát ra từ một cây gậy phép thuật.
Hà Tứ Hải nhớ cây gậy phép thuật này là quà sinh nhật Huyên Huyên tặng cho Đào Tử.
Đại khái là bởi vì tiếp xúc không tốt, cho nên tiếng ca đột nhiên vang lên. Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, rất nhiều đồ chơi có pin đều sẽ có tình huống tương tự, thậm chí còn có cái vang lên vào lúc hơn nửa đêm.
Hà Tứ Hải lấy cây gậy phép thuật, phát hiện cây gậy phép thuật mà Đào Tử nhặt ở trạm phế phẩm trước đó vẫn còn chưa có vứt, vẫn nằm ở đáy hòm.
Khóe miệng Hà Tứ Hải không tự giác mà nở nụ cười.
Sau đó trực tiếp ôm lấy thùng đồ chơi, đi tới trước khay trà, lấy từng món đồ chơi trong rương ra.
Tuy rằng Đào Tử rất là yêu quý chúng nó, thế nhưng rất nhiều đồ chơi vẫn không tránh khỏi tình huống bị mài mòn và đinh ốc lỏng lẻo.
Hà Tứ Hải tìm khăn lau và công cụ, lau chùi tất cả đồ chơi rồi sửa chữa một phen, lúc này mới đặt từng cái lại chỗ cũ.
Ở trong quá trình này, Hà Tứ Hải cảm thấy tâm của mình cũng từ từ bình tĩnh lại.
…
"Tan học rồi, mọi người chậm một chút, xếp thành hàng." Cô Từ đứng ở trên bục giảng, nói với các bạn nhỏ đang ầm ĩ dưới lớp.
"Thẩm Di Nhiên, Thẩm Di Nhiên, ngày hôm nay ba ba đến đón tớ nha." Đào Tử cõng cặp sách nhỏ, hưng phấn nói với bạn tốt Thẩm Di Nhiên.
Thẩm Di Nhiên nghe vậy thì có chút kỳ quái.
"Ba ba cậu không phải thường xuyên đến đón cậu sao?"
Đào Tử nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười ha ha.
"Ba ba tớ yêu tớ nhất nha."
Đào Tử bày ra dáng vẻ dương dương tự đắc.
"Hừ, ba ba tớ cũng yêu tớ, ngày hôm nay hắn cũng tới đón tớ." Huyên Huyên cõng cặp sách nhỏ, chen vào giữa hai người.
"Ai ~" Thẩm Di Nhiên thở dài thật sâu.
"Làm sao thế? Ba ba cậu không yêu cậu sao?"
Đào Tử và Huyên Huyên kỳ quái hỏi.
Thẩm Di Nhiên lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ba ba ta yêu tớ, mẹ yêu tớ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại đều yêu tớ, quá nhiều yêu, khiến tớ thật phiền nha..."
Đào Tử và Huyên Huyên: ...
Không chơi vui một chút nào, hai người quay đầu bước đi.
"Tứ Hải."
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị đi đón mấy người Đào Tử tan học, liền gặp Lưu Trung Mưu gõ cửa.
"Chú Lưu, buổi chiều ở nhà sao?" Hà Tứ Hải mở cửa chào hỏi.
Nhìn dáng vẻ của Lưu Trung Mưu thì hình như còn tỉ mỉ ăn mặc một phen, mặc một bộ quần áo trẻ trung, chải tóc cao, tinh thần có vẻ sáng láng.
Ngoài ra, hắn còn mang theo cái túi.
"Sao thế?" Hắn giang hai cánh tay hỏi Hà Tứ Hải.
"Nhìn qua đúng là trẻ ra không ít." Hà Tứ Hải cười nói.
"Ai, không còn cách nào. Chú không muốn những bạn nhỏ khác cho rằng ba của Huyên Huyên là một lão già." Lưu Trung Mưu có chút bất đắc dĩ nói.
"Rất tốt, bản thân chú Lưu đã thể hiện ra tuổi trẻ rồi."
Hà Tứ Hải cũng không phải là nịnh hót, mà đang nói sự thực.
Cư di khí, nuôi di thể, Lưu Trung Mưu là giáo sư đại học, điều kiện sinh hoạt lại vô cùng tốt, cho nên không chỉ trẻ hơn so với tuổi thật, hơn nữa còn có một cỗ chi khí nho nhã.
Đầu đầy tóc hoa râm không chỉ không khiến hắn trông già nua, mà còn tăng thêm mấy phần khí chất.
Trước đây lúc Lưu Trung Mưu đùa giỡn có nói với Huyên Huyên, tóc trắng trên đầu đều là bởi vì nhớ nàng.
Trên thực tế hắn cũng không phải là đùa giỡn, mà là sự thực.
Hà Tứ Hải khoá cửa, cùng Lưu Trung Mưu đi xuống lầu.
Gặp thấy trên tay hắn mang theo một cái túi, thế là tò mò hỏi hắn là cái gì.
"Bánh bông lan mật ong khô, rất ngon, lượng đường cũng không cao, cho bọn nhỏ ăn ở trên đường."
Lưu Trung Mưu rất là tỉ mỉ.
"Huyên Huyên nhìn thấy chú nhất định sẽ rất vui vẻ." Hà Tứ Hải cười nói.
Lưu Trung Mưu thở dài nói: "Là chú sơ sót rồi, trước đây đều là các cháu đưa đón nàng đi học, cũng không để ý những việc này. Huyên Huyên ngày hôm nay gọi điện thoại cho chú, chú mới phát hiện, chú nên suy nghĩ lại."
Hà Tứ Hải: …
Hà Tứ Hải không biết nên nói gì nữa, Huyên Huyên ngày hôm nay gọi điện thoại muốn hắn đón mình tan học, rõ ràng chính là tham gia trò vui mà thôi.
Nhưng mà Lưu Trung Mưu đúng là rất ít khi đón Huyên Huyên tan học, đây là sự thực.
Một mặt là bởi vì công việc, ở một phương diện khác, lại như trước đó có nói, lo lắng các bạn nhỏ nói ba của Huyên Huyên là một lão già.
Trên thực tế Hà Tứ Hải cảm thấy đây hoàn toàn chính là suy nghĩ lung tung của một người cha già.
------
Dịch: MBMH Translate