Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1246 - Chương 1246: Ngả Bài. (2)

Chương 1246: Ngả Bài. (2) Chương 1246: Ngả Bài. (2)

Ninh Đào Hoa xì một tiếng rồi nở nụ cười, sau đó nói: "Nếu như Vãn Chiếu biết anh đi một mình với tôi sẽ không ăn giấm chứ?"

Ạch… Ngày hôm nay đây là người thứ hai nói lời như vậy rồi.

"Vãn Chiếu không phải người như vậy."

"Anh chắc chắn chứ?"

Hà Tứ Hải: ...

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải cảm giác được Uyển Uyển trở về rồi.

Thế là hắn vội vàng đứng dậy rồi nói: "Uyển Uyển trở về rồi, tôi đi gọi nàng."

Mà lúc này Uyển Uyển đang nắm tay mẹ đi xuống lầu dưới.

"Chờ ăn xong cơm trưa, chúng ta ngủ một giấc, sau đó mẹ lại mang con ra ngoài đi dạo. Con có chỗ nào muốn đi hay không?" Chu Ngọc Quyên hỏi Uyển Uyển.

Một tay Uyển Uyển nắm tay mẹ, trên một tay còn lại thì cầm một bông hoa dại, đây là hoa mà nàng hái trong công viên ngày hôm nay.

"Ra ngoài chơi cùng ông chủ, hi hi…"

Chu Ngọc Quyên: ...

"Tứ Hải ngày hôm nay có việc đi ra ngoài rồi, không ở nhà."

Uyển Uyển nghe vậy ngẩng đầu, nhìn lên trên rồi nói: "Ông chủ đang ở nhà, con có thể cảm nhận được hắn."

"Vậy sao? Vậy buổi trưa gọi hắn đến nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm có được hay không?"

"Được nha." Uyển Uyển nghe vậy thì rất là hài lòng.

Chờ các nàng vừa đi ra từ thang máy, liền thấy Hà Tứ Hải đang chờ các nàng ở cửa thang máy.

"Ông chủ." Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Uyển Uyển tránh thoát khỏi tay của Chu Ngọc Quyên rồi nhào tới.

"Chậm một chút, cẩn thận ngã chổng vó." Hà Tứ Hải đỡ lấy đầu nhỏ của nàng.

"Hi hi…Ông chủ, anh đang chờ em sao?" Uyển Uyển vui vẻ hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Chuyện có gấp không? Nếu như không vội thì ăn một bữa cơm đã." Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì vội vàng nói.

Nàng chủ yếu là lo lắng con gái bị đói bụng.

"Không vội, dì Chu, nếu như dì không có chuyện gì thì đi cùng luôn đi." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ, dì sao?" Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, "Cháu nhờ Uyển Uyển đưa bạn về giúp cháu. Nàng mời chúng cháu ăn đồ ngon, nếu như dì không có chuyện gì thì đi cùng đi."

"Có thể không?"

"Người bạn kia của cháu chính là Ninh Đào Hoa, đưa nàng về trấn Đào Hoa, trước đó không biết dì đã đi qua hay chưa? Chúng ta vừa lúc có thể đi dạo một chuyến."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy có chút bừng tỉnh, sau đó không từ chối nữa, mang theo Uyển Uyển cùng Hà Tứ Hải đi lên lầu.

Có Uyển Uyển liền thuận tiện hơn nhiều, bọn họ chớp mắt đã trở lại trấn Đào Hoa từ Hợp Châu.

Mà lúc này chính là mùa hoa đào nở rộ, toàn bộ trấn Đào Hoa chính là một biển hoa.

Ngay cả mỗi lần hô hấp đều mang theo mùi thơm của hoa đào từ trong không khí.

Đặc biệt là lúc này bọn họ đang đứng dưới gốc cây đào khổng lồ trước miếu.

Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt chính là tán cây hồng nhạt che kín bầu trời, cực kỳ đồ sộ.

"Oa… hi hi…"

Uyển Uyển vui vẻ nở nụ cười, quả nhiên đi theo ông chủ là không sai.

Nàng ôm cây đào già, muốn trèo lên trên.

Lại bị mẹ mình "Hái" xuống.

"Cẩn thận ngã chổng vó."

"Hi hi ha ha..."

Nhóc con phát ra tiếng cười ngây ngốc.

Theo sườn núi, truyền tới trên trấn.

Ninh Đào Hoa để hành lý ở trong miếu, bà nội biết mấy người Hà Tứ Hải lại đây, vội vàng đi ra từ trong miếu.

"Thần linh đại nhân." Nhìn thấy Hà Tứ Hải và Uyển Uyển, nàng liền muốn hành lễ.

Làm người coi miếu một đời như nàng, luôn cung kính với thần linh.

"Không cần như vậy." Hà Tứ Hải ngăn cản nàng lại rồi nói.

"Thần linh đại nhân, mời vào trong miếu ngồi." Bà nội của Ninh Đào Hoa lại mời mọi người vào miếu.

"Bà nội, người đã ăn cơm trưa chưa?" Lúc này Ninh Đào Hoa đi ra từ trong miếu rồi hỏi.

"Ăn rồi." Nông thôn thường ăn cơm rất sớm.

"Chúng cháu vẫn còn chưa ăn, cháu dẫn bọn họ đi trên trấn ăn một chút gì đó."

"Há, như vậy à, vậy đi nhanh một chút đi, bà sẽ không quấy rầy nữa, ăn cơm xong lại trở về ngồi một chút."

Ba người cùng Ninh Đào Hoa đi xuống, phát hiện bậc thang xuống dốc đã được tu sửa. Bậc thang vốn lồi lõm đều đã được mài nhẵn một lần nữa, nhưng mà vẫn giữa được dáng vẻ vốn có của nó, một ít cỏ dại hoa nhỏ mọc ra từ bên trong khe gạch, có vẻ đặc biệt có ý nhị.

"Sinh mệnh của những hoa dại cỏ nhỏ này đúng là ngoan cường, cố gắng sinh tồn ở trong khe hở như này." Chu Ngọc Quyên hơi xúc động.

"Đúng đấy, vào mùa thu hàng năm chúng nó sẽ khô héo, mùa xuân lại nảy mầm cố gắng sinh trưởng lần nữa. Một năm một luân hồi, tất cả sinh mệnh cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi." Ninh Đào Hoa tiếp lời.

Chuyện nàng thích nhất chính là ngồi ở dưới cây đào trước miếu, một bình trà một chén, tĩnh lặng nhìn năm tháng trôi qua.

Uyển Uyển nắm tay mẹ mình, cúi đầu liếc mắt nhìn chùm kia hoa dại trên tay mình.

Sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ.

Bỗng nhiên tránh thoát khỏi tay của nàng.

"Ồ, cẩn thận kẻo té." Chu Ngọc Quyên sốt sắng nói.

Nhưng mà Uyển Uyển đã chạy đến rồi ngồi xổm xuống ở bên cạnh.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải đi tới hỏi.

Sau đó liền thấy Uyển Uyển nhét chùm hoa dại trên tay nàng vào trong khe hở, muốn để nó trở lại.

"Như vậy không thể được." Ninh Đào Hoa đi tới, vuốt vuốt ngọn tóc rồi ngồi xổm xuống.

"Cho dì đi." Nàng ôn nhu nói.

Uyển Uyển nghe vậy thì vội vàng đưa qua.

Bởi vì nắm trong tay thời gian quá dài, thân rễ cũng đã bị chà nát.

Ninh Đào Hoa cầm trong tay, sắp xếp chúng nó một cách chỉnh tề, sau đó nhét vào trong khe hở giữa tảng đá xanh.

Đồng thời một cổ khí tức hồng nhạt lưu chuyển, những bông hoa này nhanh chóng mọc thân rễ, đâm vào trong đất, bông hoa vốn trông hơi héo đều lập tức khôi phục lại sự kiều diễm.

"Oa, dì Ninh, dì thật giỏi." Đôi mắt to của Uyển Uyển sáng lấp lánh.

Ninh Đào Hoa đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Cháu cũng rất tuyệt."

Thế nhưng Uyển Uyển cũng không cười hi hi vì nhận được lời khen ngợi giống thường ngày, mà là quay đầu nhìn về phía mẹ mình.

Chu Ngọc Quyên đương nhiên hiểu rõ con gái, biết nàng đang suy nghĩ gì.

"Mỗi người đều sẽ mắc sai lầm, thế nhưng sau khi phạm sai lầm có thể lập tức thay đổi, vậy thì rất tuyệt rồi." Chu Ngọc Quyên nói.

"Hi hi..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment