Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1245 - Chương 1245: Ngả Bài.

Chương 1245: Ngả Bài. Chương 1245: Ngả Bài.

"Thật sự xin lỗi, trên đường tắc một hồi."

Phạm Hồng Ba đi vào, đầu tiên vội vàng nói xin lỗi với mọi người, khi ánh mắt rơi xuống trên người Ninh Đào Hoa, cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm.

Nhưng mà thấy đối phương ngồi song song với Hà Tứ Hải thì lập tức thu lại.

"Vị này chính là Ninh Đào Hoa." La Hoan chủ động giới thiệu cho hắn.

"Xin chào." Phạm Hồng Ba vội vàng chào hỏi.

Ninh Đào Hoa chỉ là lờ mờ gật gật đầu với hắn.

Phạm Hồng Ba cũng không để ý, mà là nhìn về phía La Hoan.

"Gọi anh tới, là có chuyện muốn nói với anh." La Hoan nói.

"Chuyện gì mà không thể nói ở trong điện thoại mà phải gặp mặt nói?" Phạm Hồng Ba nghi hoặc hỏi.

"Không phải tôi, là Tứ Hải có chuyện muốn nói với anh." La Hoan hướng Hà Tứ Hải chép miệng.

"Ồ?" Phạm Hồng Ba nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Chợt nhớ tới Hà Tứ Hải lần trước nói có việc muốn hắn giúp đỡ, thế là có chút bừng tỉnh.

Nhưng mà trong lòng càng thêm kinh ngạc vì La Hoan gọi thẳng tên của đối phương, xem ra quan hệ của hai người còn sâu hơn so với tưởng tượng của hắn.

"Trước đó La Hoan không phải nói muốn giới thiệu một cô gái cho anh làm quen sao? Là tôi sắp xếp." Hà Tứ Hải nói.

Phạm Hồng Ba nghe vậy, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Ninh Đào Hoa ngồi ở một bên.

Ninh Đào Hoa hờ hững, không có bao nhiêu phản ứng, La Hoan lại cuống lên.

"Nghĩ lung tung gì thế, không phải Ninh Đào Hoa."

Phạm Hồng Ba cười cười vội vàng thu hồi ánh mắt.

Hà Tứ Hải tiếp tục nói: "Vốn chúng tôi định sắp xếp cho các người gặp mặt ở công viên Đào Hoa, nhưng không nghĩ tới, các người lại gặp mặt trước cho nên chúng tôi cũng không có can thiệp..."

"Trước?" Phạm Hồng Ba hơi kinh ngạc, tiếp theo phảng phất như nhớ ra cái gì đó.

"Các người nói chính là Đỗ Thiến Thiến?"

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Nhưng mà… Nàng... Nàng..."

"Anh không phát hiện, mỗi lần anh gặp phải nàng, đều là La Hoan hẹn anh sao?"

Phạm Hồng Ba nghe vậy có chút bừng tỉnh.

"Thực ra không cần phiền phức như thế, còn không bằng trực tiếp giới thiệu cho chúng tôi quen biết." Phạm Hồng Ba có chút thẹn thùng nói.

"Anh có ấn tượng như thế nào về nàng?" La Hoan cười hì hì rồi hỏi.

Mặc dù nói lo lắng chút tình cảm này, cuối cùng tổn thương đến Phạm Hồng Ba, thế nhưng lại ôm tâm thái chế giễu.

Đây đại khái là tình bạn giữa đàn ông đi.

"Rất tốt, tính cách của Đỗ tiểu thư rất thẳng thắn, nhưng mà chính là không biết ấn tượng của nàng đối với tôi như thế nào, đã thêm wechat, nhưng nàng vẫn còn chưa chấp nhận kết bạn." Phạm Hồng Ba nói.

"Đây chính là chuyện mà ngày hôm nay muốn nói với anh."

Hà Tứ Hải cũng không giấu hắn nữa, nói lại tình huống của Đỗ Thiến Thiến cho hắn.

Phạm Hồng Ba nghe vậy thì ngây người, cũng có chút bừng tỉnh, tất cả nghi hoặc trước đó hầu như đều được xóa bỏ.

"La Hoan cảm thấy không nên giấu anh việc này, sợ sau này anh không thoát khỏi được đoạn tình cảm này, anh có muốn tiếp tục hay không thì tự anh cân nhắc đi." Cuối cùng Hà Tứ Hải nói.

Phạm Hồng Ba trong lúc nhất thời vô cùng rối loạn, cũng không biết làm như thế nào cho phải.

"Tôi còn có chút chuyện nên đi trước đây, để La Hoan ngồi với anh một chút." Hà Tứ Hải đứng lên rồi nói.

"Được, được." Phạm Hồng Ba vội vàng đi theo.

Hà Tứ Hải đưa tay vỗ vỗ ở trên vai hắn, xoay người rời đi, Ninh Đào Hoa cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Thấy Ninh Đào Hoa rời đi, La Hoan thở dài thật sâu.

"Anh…thích nàng?" Phạm Hồng Ba nghiêng người hỏi.

"Thích thì có tác dụng gì, nàng lại không thích tôi. Quên đi, anh vẫn nên quản tốt chuyện của chính mình đi." La Hoan bất đắc dĩ nói.

...

"Cô chuẩn bị trở lại trong ngày hôm nay sao?" Chờ ra khỏi cửa, Hà Tứ Hải hỏi Ninh Đào Hoa.

Ninh Đào Hoa gật gật đầu, sau đó nói: "Hợp Châu đúng là không có gì hay để đi dạo."

"Tôi đã nói rồi, mua vé chưa? Mua thì trả lại đi, đợi lát nữa tôi sẽ để Uyển Uyển đưa cô, không cần phiền phức như vậy." Hà Tứ Hải nói.

"Được, nhưng mà tôi cũng có không ít hành lý." Ninh Đào Hoa chắp tay sau lưng cao hứng nói.

"Không thành vấn đề, cô đừng nhìn Uyển Uyển nhỏ, nàng rất là lợi hại."

Ninh Đào Hoa gật gù, bởi vì nàng có thể cảm giác được.

Thế là Hà Tứ Hải lái xe về khách sạn lấy hành lý của Ninh Đào Hoa trước, sau đó trực tiếp trở về Ngự Thủy Loan.

"Cô hình như là chưa từng tới chỗ này của tôi đúng chứ?" Hà Tứ Hải mở cửa, để Ninh Đào Hoa vào nhà.

"Là lần đầu tiên tới đây." Ninh Đào Hoa tò mò đánh giá bốn phía.

"Cô ngồi một hồi, Uyển Uyển đang đi công viên với mẹ của nàng, lát nữa hẳn là sẽ trở về." Hà Tứ Hải rót cho Ninh Đào Hoa một chén nước.

Hắn không trực tiếp triệu hồi Uyển Uyển về, khó có được thời gian ở cùng cha mẹ, Hà Tứ Hải cũng không muốn quấy rối nàng.

"Vẫn không hỏi cô, trấn Đào Hoa hiện tại như thế nào rồi, tôi nghe La Hoan nói tiến triển đang rất tốt."

"Đúng là rất tốt, tiến độ còn rất nhanh, tất cả đang được đẩy mạnh từng bước. Người trong thôn cũng là sợ nghèo rồi, mọi người đều rất quý trọng cơ hội lần này..."

Ninh Đào Hoa nói chuyện với Hà Tứ Hải một hồi.

Chỉ là sắp tới buổi trưa, Hà Tứ Hải đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm.

"Nếu không, chờ Uyển Uyển trở về, đến trấn Đào Hoa chúng tôi ăn đi. Tôi mời các người ăn chút đồ ăn ngon." Hà Tứ Hải nói.

"Được đó." Hà Tứ Hải không có từ chối.

Thế là Hà Tứ Hải lại ngồi xuống.

Nhưng mà hắn chợt phát hiện, thật giống như không còn gì để nói nữa rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment