"Rượu hoa đào, hương vị đào thuần túy..."
"Bánh hoa đào mới ra lò, bánh hoa đào…"
"Thịt bò hun…"
"Thịt dê nướng…"
"Hoa đào cao…"
…
Những này tiếng rao hàng đặc biệt có đặc sắc của bản địa, làn điệu du dương, giống như là một bài từ khúc duyên dáng.
Ngắm nhìn bốn phía, tất cả đều là kiến trúc màu cổ, khiến cho người ta có một loại cảm giác đảo ngược thời gian.
Uyển Uyển nắm tay mẹ, chậm rãi đi lại trên trấn cổ, tò mò đánh giá bốn phía.
Tuy rằng trước đó đã tới mấy lần, thế nhưng nàng vẫn tràn ngập tò mò đối với tất cả bốn phía.
Người càng ngày càng nhiều, cửa hàng bán đồ cũng càng nhiều rồi, đương nhiên đồ ăn cũng càng nhiều.
"Con muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ mua cho con." Chu Ngọc Quyên cúi người xuống, nhẹ nhàng nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển gật gật đầu, bỗng nhiên quay đầu lại tìm kiếm, nhìn thấy Hà Tứ Hải ở phía sau không xa, lập tức lôi mẹ đi qua.
"Hi hi… Ông chủ, anh muốn ăn cái gì nha, em bảo mẹ mua cho chúng ta."
Chu Ngọc Quyên: ...
"Còn có thể nghĩ đến anh sao." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cảm thấy có chút buồn cười.
"Bởi vì trước đây đều là ông chủ mua cho em đồ ăn nha." Uyển Uyển nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Chu Ngọc Quyên một cái, cả hai đều nở nụ cười.
Sau đó cũng không khách sáo nữa.
"Vậy được rồi, nếu anh muốn ăn cái gì thì sẽ nói với em rồi em để mẹ em mua có được hay không?"
"Được nha."
Uyển Uyển thấy Hà Tứ Hải đồng ý, có vẻ cực kỳ hài lòng, không chỉ hưng phấn đáp lời, còn dùng tay nhỏ xoa eo một hồi.
"Đào Thần đại nhân, tôi mới làm bánh, ngài muốn nếm thử không?"
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một người trẻ tuổi đi tới, trong tay hắn là mấy miếng bánh được bọc trong giấy thấm dầu, cung kính đưa cho Ninh Đào Hoa.
"Không cần đâu, anh giữ lại mà bán đi." Ninh Đào Hoa từ chối.
Trên thực tế một đường đi tới, có vô số người cúi chào với Ninh Đào Hoa rồi biếu tặng đồ ăn, nhưng đều bị nàng từ chối.
Người trẻ tuổi nghe vậy có vẻ hơi thất vọng.
"Xin lỗi, quấy rối đến ngài rồi." Hắn nói xong, xoay người muốn đi về.
"Chờ một chút." Ninh Đào Hoa lại gọi hắn lại.
Người trẻ tuổi nghe vậy lập tức lộ vẻ vui mừng.
Lúc này liền nghe Ninh Đào Hoa nói: "Anh không phải muốn tìm được cha mẹ của mình sao? Anh có thể nói với hắn."
Ninh Đào Hoa nói xong thì chỉ về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nhíu nhíu mày, hắn hiện tại mới phản ứng lại, nói cái gì mà buổi trưa mời bọn họ ăn món ngon, hóa ra là đang chờ hắn ở đây.
Nhưng mà hắn cũng không từ chối, mà là nhìn về phía vị trẻ tuổi kia.
"Nếu không, các người đến cửa hàng của tôi ngồi một chút." Người trẻ tuổi chỉ về phía cửa hàng bên cạnh.
Cửa hàng không phải là rất lớn, ngoài trừ sạp bánh vừa nãy muốn tặng cho bọn họ ra thì còn bán một ít đồ trang sức đặc sắc của trấn Đào Hoa.
Cái gọi là đồ trang sức hoa đào chính là nóng chảy nhựa cây rồi nhỏ ở trên cánh hoa, làm ra các loại đồ trang sức.
"Dì Chu, dì mang Uyển Uyển đi dạo đi." Hà Tứ Hải nói với Chu Ngọc Quyên.
Chu Ngọc Quyên biết bọn họ có chuyện, thế là kéo Uyển Uyển rời đi.
Thế là ba người đi tới cửa hàng của người trẻ tuổi, trên đường Ninh Đào Hoa có giới thiệu qua cho Hà Tứ Hải.
Người trẻ tuổi tên là Quan Đại Hữu, cũng không phải người của trấn đào Đào Hoa. Hắn lang thang đến từ bên ngoài, ở trấn Đào Hoa một quãng thời gian, sau đó lại rời đi, sau tế tự Đào Hoa, nghe người trong thôn nói tới sự tồn tại của Đào Thần, hắn lúc này mới trở về.
"Đúng là xấu hổ, chỗ này của tôi chỉ có một cái ghế."
Quan Đại Hữu hơi ngượng ngùng mà nói.
"Đào Thần đại nhân, ngài ngồi đi." Hắn đưa chiếc ghế duy nhất cho Ninh Đào Hoa.
Thế nhưng Ninh Đào Hoa lại đưa cho Hà Tứ Hải.
"Ngài ngồi đi."
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, nói với Quan Đại Hữu: "Nói một chút là chuyện gì đi."
"Tôi muốn nhờ Đào Thần đại nhân, giúp tôi tìm cha mẹ tôi." Quan Đại Hữu liếc mắt nhìn Ninh Đào Hoa, sau đó nói.
Quan Đại Hữu khi còn bé không thích đọc sách, nghịch ngợm hiếu động, có một năm trong thôn có múa hí, hắn thấy chơi vui, ngay sau đó liền theo sau múa hí xem trò vui, rất nhanh đã yêu thích múa hí.
Một ngày sau khi tan học trở về, hắn vốn muốn đi xem múa hí, không nghĩ tới đối phương lại chuẩn bị rời đi, thấy hắn một mình, đối phương liền hỏi hắn có muốn đi cùng với bọn họ hay không.
Năm đó Quan Đại Hữu mới tám tuổi, không chút suy nghĩ liền đáp ứng, sau đó cùng bọn họ lên xe lửa.
Thế nhưng khi đó Quan Đại Hữu tuy rằng nhỏ thế nhưng không ngốc.
Hắn dần dần cảm giác được không đúng, người múa hí đối với hắn rất nhiệt tình dần trở nên lạnh nhạt, hơn nữa còn thường lảng tránh hắn.
Quan Đại Hữu lo lắng mình bị bán thế là nhân lúc bọn họ không chú ý đã lặng lẽ đi sang một thùng xe khác, đợi đến trạm sau thì trực tiếp xuống xe lửa.
Năm tám tuổi, hắn còn rất đơn thuần, nghĩ thầm chỉ cần ngồi xe lửa ngược lại là có thể trở về nhà, thế là hắn bò đến xe lửa phía đối diện.
Trên thực tế hành trình của xe lửa nào có đơn giản như vậy, trực tiếp rời nhà càng ngày càng xa.
Ở trong quá trình này hắn đã đi qua rất nhiều nơi, vẫn luôn lang thang ở bên ngoài.
"Bởi vì tuổi nhỏ, không ai cần, cho nên tôi chỉ có thể nhặt phế phẩm để sống qua ngày. Thế nhưng tôi muốn kiếm tiền, bởi vì tôi còn muốn tìm được cha mẹ, thế là tôi đánh giày cho người ta ở trên đường, cọ một đôi giày một tệ, vào lần đầu kiếm được tiền, các người không biết khi đó tôi đã vui cỡ nào đâu…"
"Khi đó tôi tuổi còn nhỏ, không dám để lại quá nhiều tiền trên người, mỗi lần tôi kiếm được mười tệ hai mươi tệ liền đến nhờ ông chủ của cửa hàng nhỏ bên cạnh cất giữ…"
"Sau khi tích góp được ít tiền, tôi lại đi tìm cha mẹ tôi, có một lần, tôi đến một thôn rất giống với trong ký ức của tôi. Tôi có người trong thôn, có gia đình nào họ Quan hay không? Người trong thôn nói có, chỉ cho tôi xem, lúc đó tôi vô cùng hưng phấn. Tôi nghĩ bản thân mình cuối cùng cũng tìm được nhà, tìm được ba mẹ tôi rồi..."
"Tôi chạy đến trước cửa nhà kia liền gọi ba mẹ, con đã trở về. Người xung quanh đều nở nụ cười, nói lão Quan có thêm một đứa con trai từ lúc nào thế. Sau đó, một người dì đi ra từ bên trong, nàng hỏi tôi là, đứa nhỏ, tại sao lại gọi dì là mẹ..."
Quan Đại Hữu nói xong thì hai mắt đỏ lên.
"Tôi nói lại với dì kia chuyện của tôi, dì đón tôi vào nhà, làm cơm cho tôi. Người nhà bọn họ đối với tôi thật sự rất tốt, qua mấy ngày dì có nói với tôi, ‘đứa nhỏ, cháu cũng họ Quan, nhà bọn dì cũng họ Quan, không bằng liền ở lại nhà của bọn dì’…"
"Tôi nói không được, tôi nhất định phải tìm được cha mẹ mình, thế nhưng tôi thật sự rất cảm ơn bọn họ, thế là một ngày tôi đi chợ mua chút bánh ngọt..."
"Sau đó tôi gặp được chú Quách, chính là ông chủ của tiệm này."
Quan Đại Hữu chỉ vào cửa hàng, thì ra tiệm này cũng không phải là của Quan Đại Hữu.
"Chú Quách đối với tôi cũng rất tốt, còn dạy tôi một tay nghề làm mì. Tôi ở lại trên trấn một quãng thời gian rất dài, thế nhưng tôi nghĩ thầm, tôi cứ như vậy cũng không được. Tôi nhất định phải tìm được cha mẹ mình..."
Thế là Quan Đại Hữu lại lên đường đi tìm người thân, nhưng mà biển người mênh mông, càng tìm càng thất vọng.
"Thế là tôi lại ngồi xe lửa đến Lộc Thành, xuống xe lửa, biển người mênh mông, trời đất bao la dường như không có chỗ cho tôi dung thân. Trên người tôi chỉ có mấy trăm tệ lại đều bị người ta đánh cắp mất, khi đó tôi cảm thấy mình đã không còn nhìn thấy hi vọng, thế là bắt đầu tự buông thả…"
Ăn cắp, ăn cướp, đánh nhau gần như đã trở thành một phần cuộc sống của hắn.
Cho nên hắn rất nhanh đã bị bắt, rồi đưa vào trại quản giáo.
------
Dịch: MBMH Translate