Sau khi Quan Đại Hữu vào trại tạm giam thì trở nên càng thêm tiêu cực.
Cả người ngơ ngơ ngác ngác, không biết tương lai sẽ thế nào, cũng không nghĩ được gì về tương lai.
Mãi đến tận có một ngày, huấn luyện viên thông báo bạn tù thư từ trong nhà.
Hắn lần thứ nhất biết, thì ra trong ngục giam còn có thể viết thư.
Thế nhưng hắn càng thêm tò mò không biết trong thư viết cái gì?
Nếu như cha mẹ biết hắn ở trong tù, liệu có viết thư cho hắn hay không.
Hắn nghĩ như vậy, thế là buổi tối nhân lúc bạn tù ngủ, lén lút lấy lá thư kia ra từ trong ngăn kéo.
"Tôi mở thư ra, đầu thư đã viết, con ba mạnh khỏe… trong thư hỏi bạn tù ở trong ngục có bị người ta bắt nạt hay không, làm việc có mệt hay không, thức ăn như thế nào, dặn phải nghe lời huấn luyện viên, cải tạo cho thật tốt..."
"Tôi lúc đó thật sự rất ước ao, tôi nghĩ nếu như tôi tìm được cha mẹ tôi thì bọn họ nhất định cũng sẽ viết thư cho tôi như vậy?"
"Trong thư còn nói, thân thể cha của bạn tù không tốt, mẹ bởi vì chuyện của hắn mà tinh thần xuất hiện vấn đề..."
"Nhìn tới đây tôi thật sự rất sợ sệt, nếu là bởi vì tôi mà khiến cho cha mẹ mình có vấn đề, thì tội của tôi sẽ càng lớn hơn, thế là tôi lại dấy lên tâm tư tìm kiếm ba mẹ. Tôi nhất định phải tìm được bọn họ."
"Ở bên trong trại tạm giam một năm rưỡi, sau khi ra ngoài tôi tìm một người bạn, giới thiệu công việc ở một quán net cho tôi. Tôi chuẩn bị tích trữ ít tiền trước, sau đó sẽ tiếp tục tìm cha mẹ tôi..."
"Một ngày lúc tôi đến cửa hàng bên cạnh quán net mua đồ, ông chủ nhìn thấy tôi liền nói với tôi, như ngươi vậy là được rồi, làm việc cho giỏi, không nên mỗi ngày đều lăn lộn lung tung, đánh tới đánh lui. Chưa từng có người nào nói lời như vậy với tôi cả, tôi lúc đó đặc biệt cảm động. Hơn nữa mỗi lần tôi đi nhập hàng, mua đồ, trả tiền hắn đều không đếm lại. Hắn nói tin tưởng tôi, tôi đã thề tôi nhất định phải làm một người thật tốt..."
"Còn có một chị gái làm việc cùng với tôi nữa, sau khi nàng biết chuyện của tôi đã nói cho mẹ của nàng nghe. Từ đó về sau mẹ của nàng mỗi lần mang cơm cho nàng đều mang hai phần, một phần cho tôi, lúc ăn tết còn làm sủi cảo cho tôi nưa.."
Quan Đại Hữu nói tới chỗ này, nước mắt cuối cùng không nhịn được mà lăn xuống theo gò má.
"Chú Quách nói với tôi, Đào Thần trấn Đào Hoa hiển linh, rất linh nghiệm. Tôi tin tưởng chú Quách, cho nên tôi liền đến trên trấn…"
Không thể không nói, tuy rằng Quan Đại Hữu còn nhỏ tuổi đã lang thang ở bên ngoài, thế nhưng dọc theo đường đi gặp được rất nhiều người tốt, cho hắn sự ấm áp, để hắn học được cách cảm ơn.
Không có vì vậy mà sa đọa, tự giận mình, không chỉ học được chữ, còn học được kỹ năng sinh tồn.
Nói hắn bất hạnh nhưng mà hắn cũng là cực kỳ may mắn.
"Anh không đến sở cảnh sát làm giám định ADN sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Nếu như cha mẹ hắn cũng đang tìm kiếm hắn, chỉ cần đi đồn công an thu thập ADN, như vậy rất nhanh là có thể đối xứng ra và tìm được người muốn tìm.
Quan Đại Hữu nghe vậy thì gật gật đầu, có vẻ rất là hiu quạnh.
Hắn đã thu thập ADN, nhưng vẫn không tìm được người tương ứng.
Nhưng mà ở trong trí nhớ của hắn, điều kiện của gia đình cũng không được, cuộc sống cũng rất nghèo, nghĩ đến cha mẹ cũng không biết làm thế nào để tìm được hắn.
Hắn tự an ủi mình như vậy, đương nhiên cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
"Thực ra lần này tôi tới Hợp Châu, vốn là chuẩn bị tìm Đinh Mẫn giúp đỡ. Thế nhưng dù sao tôi với nàng cũng không phải là quá quen thuộc, cũng không muốn thiếu nàng một món nợ ân tình, vẫn nên để anh tìm nàng có lẽ sẽ khá hơn một chút."
Làm thần linh mà nói, thiếu ân tình của người tương đương với thiếu nhân quả của người. Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, không phải là vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất không nên thiếu nhân tình.
Hà Tứ Hải thì không giống, sức mạnh của hắn đều là mượn tới, hơn nữa cũng không dựa vào tín ngưỡng để ăn cơm, lại nói con rận quá nhiều đều không ngứa, nợ nhiều khoản cũng không lo.
"Anh gửi một ít tin tức mà anh có thể nhớ cho tôi qua điện thoại di động đi." Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra, thêm wechat của Quan Đại Hữu.
"Yên tâm đi, nếu Hà tiên sinh đã đáp ứng với anh rồi thì nhất định sẽ giúp anh tìm được cha mẹ." Ninh Đào Hoa thấy dáng vẻ lo được lo mất của Quan Đại Hữu thì mở lời an ủi.
"Ký ức của anh đối với quê hương thực ra rất rõ ràng, chỉ cần bỏ công sức tìm thì nhất định có thể tìm được." Hà Tứ Hải cũng mở lời an ủi.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị cất điện thoại di động, tiếng chuông lại reo lên, là La Hoan gọi tới.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới, thật giống... Ừm... Thật giống như đáp ứng hắn sẽ dẫn hắn cùng về trấn Đào Hoa.
"Tứ Hải, Hồng Ba hắn nghĩ thông suốt rồi, đồng ý tiếp tục cùng Đỗ Thiến Thiến. Các người đang ở chỗ nào, Hồng Ba nói muốn mời các người ăn cơm..."
Điện thoại vừa mới nhận, La Hoan đã bla bla nói một tràng.
"Trấn Đào Hoa."
"Cái gì?"
"Tôi nói chúng tôi ở trấn Đào Hoa."
La Hoan: ...
"Vậy tôi thì sao?"
"Quên..."
"Vong ân phụ nghĩa, rõ ràng đã nói tốt, đảo mắt liền quên rồi..."
La Hoan ở đầu bên kia điện thoại lập tức hét lên, giống như chịu oan ức bằng trời.
------
Dịch: MBMH Translate