Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1250 - Chương 1250: Uyển Uyển Mắc Cười

Chương 1250: Uyển Uyển Mắc Cười Chương 1250: Uyển Uyển Mắc Cười

"Được rồi, được rồi, chờ anh thu thập xong, tôi lại đưa anh một chuyến không phải là được rồi sao."

Hà Tứ Hải bị hắn làm cho đau đầu, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng mà ngay lập tức lại gọi tới.

"Không phải đã nói rồi sao, chờ anh thu thập xong, tôi sẽ…"

"Cái gì?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đinh Mẫn.

" y… Tôi còn tưởng rằng là La Hoan, vừa nãy đang nói chuyện điện thoại với hắn. Như thế nào, đi bệnh viện kiểm tra chưa, bác sĩ nói thế nào?"

Hà Tứ Hải lập tức phản ứng lại, Đinh Mẫn gọi điện thoại chắc là vì nguyên nhân kia.

"Ung thư vú."

Đinh Mẫn chỉ nói ba chữ ngắn ngủi, đại biểu tâm tình của nàng lúc này.

"Lành tính hay là ác tính?"

"Lành tính."

"Lành tính có thể chữa khỏi mà, cô không cần lo lắng."

"Ừm… Nhưng mà phải phẫu thuật." Đinh Mẫn nhỏ giọng nói.

"Vậy thì…" Hà Tứ Hải đang chuẩn bị bật thốt lên, ngẫm lại thì thấy không đúng.

Đinh Mẫn còn chưa có kết hôn, tuy rằng nàng vẫn cảm thấy ngực của mình khá phiền toái, thế nhưng người phụ nữ nào mà không thích chưng diện. Nếu như thật sự bảo nàng không muốn thì lại khó có thể dứt bỏ.

"Không có chuyện gì, không phải còn có tôi hay sao. Tôi hiện tại đang ở trấn Đào Hoa, chờ tôi trở về chúng ta gặp mặt nói chuyện sau. Hơn nữa tôi còn có chuyện cần nhờ cô giúp đỡ nữa đây, thả lỏng tâm trạng một chút."

"Được, vậy tôi đi làm trước, sau khi anh trở lại nhớ gọi điện thoại cho tôi." Đại khái bởi vì Hà Tứ Hải an ủi, tâm tình của Đinh Mẫn phảng phất như đã tốt hơn rất nhiều.

Hà Tứ Hải cất điện thoại di động, Ninh Đào Hoa nhìn lại, nàng vừa nãy cũng nghe thấy lời nói của Hà Tứ Hải rồi.

"Là Đinh Mẫn, kiểm tra ra ung thư vú." Hà Tứ Hải nói.

Ninh Đào Hoa nghe vậy thì ánh mắt lại sáng lên.

"Nếu không để tôi chữa trị cho nàng một hồi, vừa vặn nhờ nàng giúp đỡ chuyện của Quan Đại Hữu."

Bản thân thần lực của Đào Thần đã có năng lực chữa bệnh trừ tà.

Đây không phải Đào Thần tự mình tu luyện, mà là tin chúng giao cho.

Vì sao lại có rất nhiều nơi mang cành đào lên cho trẻ nhỏ, cũng là bởi vì rất nhiều người tin tưởng, cây đào có thể trừ tà diệt bệnh.

Cho nên để Ninh Đào Hoa đến trị liệu, cũng coi như là chuyên nghiệp hợp tình.

Nhưng mà lúc này mới trở về từ Hợp Châu, lại phải quay lại rồi?

Nhưng mà thật giống như cũng không có gì, có Uyển Uyển ở đây, đều là chuyện trong nháy mắt.

Đang nghĩ đến nàng, liền nghe thấy tiếng cười hi hi truyền ra từ trong đám người.

"Hi hi... Mẹ, có phải là ăn rất ngon hay không."

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút nha."

"Con giữ lại cho ông chủ ăn, ông chủ nhất định sẽ thích ăn."

….

Không bao lâu sau đã thấy Uyển Uyển nắm tay mẹ đi ra từ trong đám người.

Trên tay còn cầm một cái bánh thịt đã gặm một nửa.

Đây chính là nàng đặc biệt "giữ lại" cho Hà Tứ Hải.

Nhìn thấy trên tay Chu Ngọc Quyên bao lớn bao nhỏ đồ ăn, Ninh Đào Hoa lộ ra vẻ khó chịu.

"Cô nhìn tôi này, nói mời các con ăn cơm, trì hoãn đến bây giờ, có đói không?"

"Nhưng mà ..."

Cô cúi đầu nhìn về phía Uyển Uyển.

Uyển Uyển thấy Ninh Đào Hoa nhìn cô, lập tức hiahia mà nở nụ cười.

"Không sao hết, Uyển Uyển ăn cũng không nhiều, tuy rằng mua, thế nhưng đều đặt ở chỗ tôi, nói muốn mang về ăn cùng với Đào Tử với Huyên Huyên." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nói.

"Thực sự là đứa trẻ tốt." Ninh Đào Hoa tán dương.

Đưa tay muốn sờ đầu nhỏ của Đào Tử, thế nhưng trên đường phản ứng lại, lại rụt trở về.

Cái gọi là người không biết không sợ, càng hiểu càng kinh hãi, nhưng đừng nhìn đứa nhỏ đang tươi cười trước mặt, mà xem thường cô, nhưng là bó tay, cho nên Ninh Đào Hoa mới không dám mò xuống.

"Đi thôi, tôi đưa mọi người đi ăn cơm." Ninh Đào Hoa xoay người đi về phía trước.

Uyển Uyển vội vàng lôi kéo Hà Tứ Hải đuổi theo, dường như chỉ lo hắn đi chậm lại.

Buổi trưa ăn ở một trang trại.

Gà địa phương, thịt heo địa phương, cà chua ớt cây nhà lá vườn,... đầy bàn.

Vốn là ba người bọn họ chắc chắn sẽ không ăn hết, thế nhưng ai bảo Hà Tứ Hải lượng cơm ăn nhiều, ăn hết sạch.

"Mùi vị xác thực rất ngon."

"Đúng vậy, chú Đức trước đây mở một tiệm cơm ở trong thị trấn, nhưng mà lúc đó kinh doanh không được tốt lắm, cửa hàng cũng không thường xuyên mở cửa. Bây giờ thị trấn xây dựng lại, chú Đức đã sửa sang lại và mở rộng thêm, chúng ta xem như là nhóm khách đầu tiên." Ninh Đào Hoa giải thích.

"Khi nào chính thức khai trương, tôi đưa Đào Tử với Vãn Chiếu bọn họ đến ăn." Hà Tứ Hải nói.

Ăn cơm xong, mọi người đi dạo trên đường một chút rồi mới trở về trong miếu.

Bà của Ninh Đào Hoa đã ngồi ở trước miếu chờ bọn họ, thấy bọn họ trở về vội vàng bắt chuyện.

Trước đó bọn họ còn chưa có vào trong miếu tham quan, thế là lại vào miếu đi dạo một vòng.

Ngôi miếu hiển nhiên đã được tu sửa lại, những bức tranh tường cũng đã được sơn lại, mấu chốt nhất là khuôn mặt của vị thần đào ban đầu được cung phụng trong miếu, mơ hồ bắt đầu hướng về tới gần Ninh Đào Hoa.

Ở trong miếu ngồi một lúc, ba người trở về Hợp Châu, Ninh Đào Hoa không đi cùng, Hà Tứ Hải định trực tiếp đưa Đinh Mẫn tới dây, vừa vặn để cho Đinh Mẫn đi giải sầu một chút.

Uyển Uyển "Khai môn", theo thói quen mở ở phòng khách trong nhà Hà Tứ Hải.

Cho nên lần này bọn họ từ Đào Hoa trấn cũng trực tiếp về tới trong nhà Hà Tứ Hải.

Không có ai ở nhà, buổi trưa Lưu Vãn Chiếu không trở về, đi theo Tiền Tệ Ngữ ăn đồ ngon, buổi trưa đã nói chuyện này với Hà Tứ Hải qua WeChat, chụp ảnh khoe với hắn.

"Những thứ này để cho Đào Tử với Huyên Huyên ăn." Chu Ngọc Quyên đem đồ ở trên tay để xuống chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà Uyển Uyển lại không muốn, cô muốn tìm Đào Tử với Huyên Huyên chơi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment