"Bọn họ còn chưa tan học, em về nhà trước với mẹ đi, chờ lát nữa bọn họ tan học về anh sẽ gọi em." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chuẩn bị đi về nhà cùng với mẹ.
Lúc này Hà Tứ Hải chợt nhớ tới ngày đó cô nói đến chuyện nhà trẻ.
Liền hỏi: "Lần trước anh nói với em học kỳ sau có muốn đến nhà trẻ học không, em đã nói với ba mẹ em chưa?"
Uyển Uyển nghe vậy sững sờ, mắt mở thật to, sau đó hiahia mỉm cười ngốc nghếch.
Xem ra là chưa nói gì rồi.
Chu Ngọc Quyên nghe nói đến đi nhà trẻ, có vẻ hơi kinh ngạc, đồng thời cũng có chút vui vẻ.
Bọn họ kỳ thực vẫn luôn lảng tránh cái vấn đề này, bởi vì Uyển Uyển về mặt tinh thần bị tổn thương, lo lắng yêu cầu của bọn họ sẽ làm tổn thương con bé, cho nên Uyển Uyển không muốn đi, bọn họ cũng sẽ chiều theo cô bé.
Nhưng mà bọn họ càng thêm hi vọng Uyển Uyển có thể khỏe mạnh mà trưởng thành, trải nghiệm qua những gì mà một đứa trẻ bình thường nên có.
"Về nhà từ từ nói chuyện với mẹ, trong lòng nghĩ như thế nào, liền nói như thế nào đó." Hà Tứ Hải sờ đầu nhỏ của cô nói.
Uyển Uyển gật gật đầu, lôi kéo Chu Ngọc Quyên rời đi.
Mà Hà Tứ Hải xoay người tiến vào ngũ phương thế giới.
Lần trước Hà Tứ Hải nhờ La Hoan mang một số đồ dùng cho đám cưới vào, Kim Trường Canh với Tôn Tự Như đã giúp thu xếp chúng.
Vốn dĩ phố cổ kia thuộc về Phượng Hoàng tập, lúc này tràn đầy lễ hội vui mừng.
Đèn lồng, chữ hỷ, song cửa sổ, bong bóng,... phủ kín toàn bộ đường phố.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, Kim Trường Canh lập tức tiến lên đón.
Hắn hiện tại không còn sống trong cung điện trên núi nữa, mà là chuyển tới một ngôi nhà riêng ở lối vào Phượng Hoàng tập.
"Đại nhân ngài xem có hài lòng hay không, nếu không hài lòng, chúng ta bố trí lại từ đầu."
Hà Tứ Hải nhìn xung quanh đánh giá một phen, gật đầu, sau đó vung tay lên.
Toàn bộ thế giới phủ kín hoa tươi.
Không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sự lãng mạn như vậy.
"Đại nhân chuẩn bị lúc nào đón dâu? Còn cần chuẩn bị cái gì nữa không?" Kim Trường Canh ở bên cạnh lại hỏi.
Nhưng trong lòng đang nghĩ, vốn tưởng rằng thần núi Thái Hành là nhân vật yêu thích cưới vợ, không nghĩ tới là thay đổi một chủ nhân, vẫn là ưa thích cưới vợ ...
Cưới vợ thật sự tốt như vậy sao?
Hắn cả đời theo đuổi trường sinh, cũng chưa từng có phụ nữ, lúc này trong lòng có chút dao động.
Hà Tứ Hải cũng không trả lời, mà là hỏi: "Bàn ghế lần trước đâu?"
"Tôi tìm một gian phòng trống, trước tiên để ở đó." Kim Trường Canh vội vàng nói.
Hà Tứ Hải hài lòng gật đầu.
"Tôi còn một số thứ sẽ đưa vào sau, đến lúc đó con làm phiền đến nhóm các cậu." Hà Tứ Hải nói.
Bởi vì lúc này Tôn Tự Như cũng đi tới.
"Đại nhân khách khí rồi, đây là chuyện nên làm." Kim Trường Canh vội vàng nói.
"Đúng rồi, tôi cũng có vài thứ cho các cậu."
Hà Tứ Hải lấy ra "Càn khôn hồ lô" hồ lô khẩu hướng phía dưới, lập tức trào ra một đống thứ, trong đó nhiều nhất là sách.
"Các cậu dừng lại ở trong thế giới ngũ phương, cùng với thế giới hiện thực tách biệt quá lâu. Những thứ này có thể giúp các cậu hiểu rõ thế giới bên ngoài hơn." Những thứ này là Hà Tứ Hải đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.
Tôn Tự Như với Kim Trường Canh đều biết chữ, hơn nữa Hà Tứ Hải còn đặc biệt mua một đĩa dvd di động tất cả trong một với một số pin dự phòng, đồng thời dạy cho bọn họ cách sử dụng chúng.
Sau khi giải thích vài câu, Hà Tứ Hải lúc này mới xoay người rời khỏi ngũ phương thế giới.
Theo hắn rời đi, thế giới chìm trong biển hoa trở lại trạng thái như ban đầu.
Hà Tứ Hải từ ngũ phương thế giới đi ra, Tiểu Bạch không biết từ nơi nào chui ra, đi vòng quanh chân Hà Tứ Hải.
"Em cũng cảm thấy nhàm chán à? Có muốn anh dẫn em đi dạo vài vòng không?" Hà Tứ Hải ôm lấy Tiểu Bạch hỏi.
"Miêu Miêu ..." Tiểu Bạch liếm liếm móng vuốt của mình.
"Em không nói lời nào, anh liền coi như là em đồng ý."
Thế là Hà Tứ Hải ôm Tiểu Bạch đi xuống lầu.
Sau đó liền thấy Uyển Uyển đang cùng mẹ ở dưới lầu.
Uyển Uyển không biết ở nơi nào làm ra một chiếc xe con chạy bằng điện, ở trong tiểu khu chơi không còn biết trời đâu đất đâu.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi xuống, lập tức đem xe con chạy đến trước mặt hắn.
"Này, anh chàng đẹp trai, có muốn đi chơi cùng với em không?"
Cô một tay chống lên vô lăng, một tay để trên ghế ngồi, chân ngắn con nỗ lực muốn vểnh lên hai chân, tư thế kia đặc sắc không thể nói được.
Hà Tứ Hải:...
Chu Ngọc Quyên:...
Sau đó hai người phá lên cười.
Hà Tứ Hải luôn luôn cho mình là người có khiếu cười cao, không thể cười được.
Chỉ có Uyển Uyển vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu nổi người lớn đang cười cái gì.
Người lớn thực sự là kỳ quái.
"Tiểu Bạch, em có muốn cùng với chị đi hóng gió không?" Thế là cô hướng về Tiểu Bạch ở trong lồng ngực Hà Tứ Hải mời mọc.
Hà Tứ Hải đưa tay đem Tiểu Bạch đặt ở ghế cạnh tài xế.
Thế là cô giẫm mạnh "Chân ga" xông ra ngoài, vừa nhìn chính là tay lái lão làng, rất điêu luyện.
"Đây là Trạch Vũ mua cho con bé, vốn tưởng rằng con trai mới thích chơi xe, không nghĩ tới con bé cũng yêu thích, nếu biết sớm đã mua cho con bé rồi." Chu Ngọc Quyên giải thích.
Hà Tứ Hải gật đầu, hơi kinh ngạc hiện tại mấy cái xe này cũng thực sự quá giống với xe thật đi, quả thực không có khác biệt gì.
------
Dịch: MBMH Translate