Chiếc xe nhỏ này của Uyển Uyển chất lượng rất tốt, nhìn qua liền có một loại cảm giác nặng tay.
Uyển Uyển lái xe con nhỏ chạy vòng quanh vườn hoa tiểu khu.
Tiểu Bạch lúc đầu vẫn kêu meo meo không ngừng, sau đó không biết là bị ngất đi, hay là thói quen, bình tĩnh mà ngồi cạnh ghế tài xế.
"Những gì Uyển Uyển vừa nói, thực sự khiến tôi ngạc nhiên." Hà Tứ Hải nói.
Chu Ngọc Quyên hiểu ý của Hà Tứ Hải, câu nói kia sẽ không giống với phòng cách nói chuyện thường ngày của Uyển Uyển.
"Con bé học từ Huyên Huyên đấy, lần trước Huyên Huyên lúc nói đùa chính là nói như vậy, không nghĩ tới Uyển Uyển vậy mà lại học theo." Chu Ngọc Quyên cười giải thích.
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng hiểu ra, không trách được.
Huyên Huyên nói cũng không có gì lạ hết, đứa nhỏ này rất kỳ quái.
"Nhưng mà chuyện này đối với Uyển Uyển mà nói cũng là một chuyện tốt."
Chu Ngọc Quyên gật đầu.
Trẻ con tuy rằng năng lực mô phỏng mạnh, nhưng cũng không phải cái gì cũng nguyện ý mô phỏng theo.
Đây cũng là lý do tại sao Chu Ngọc Quyên thích Uyển Uyển chơi cùng với Đào Tử và Huyên Huyên.
Đặc biệt là Huyên Huyên, tính cách vui vẻ và mạnh dạn của cô bé, hy vọng có thể ảnh hưởng đến Uyển Uyển, để tính cách của con bé cũng trở nên tích cực hơn.
Cho nên Chu Ngọc Quyên rất vui khi Uyển Uyển có biến hóa như thế.
"hiahiahia ... Tôi là gió ..."
Uyển Uyển vừa lái xe vừa huýt sáo, gió làm rối tung những ngọn tóc của cô, ánh mặt trời xuyên qua những ngọn cây, ánh sáng loang lổ rải xuống trên mặt đất, như thể rải ra một đại lộ ánh sáng vàng cho cô bé.
Một chiếc lá cuốn theo gió, lướt qua chóp mũi của cô, rơi xuống trên người cô.
Uyển Uyển dừng xe lại, nhặt lá cây lên, che khuất một con mắt, ngước đầu nhìn lên, ánh mắt xuyên qua khe hở lá cây, nhìn những đám mây trên trời.
"Kẹo đường ... hiahia ..."
"Mông của Tiểu Bạch ... hiahia ..."
Tiểu Bạch nhân cơ hội nhảy xuống xe, lặng lẽ chuồn đi.
"Oa, mặt của Đào Tử ... hiahia ..."
Uyển Uyển phát hiện lớn.
Thế là cô vội vàng thả lá cây xuống, giẫm mạnh "Chân ga", lái xe đến bên cạnh Hà Tứ Hải, chỗ khúc quanh còn hất đuôi, tư thế tiêu sái vô cùng.
"Ông chủ, ông chủ, anh xem, đó là Đào Tử ..." Uyển Uyển hưng phấn chỉ vào bầu trời.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên, thực sự có một đám mây trông giống như Đào Tử.
Nhưng đám mây thay đổi một hồi trước mắt bọn họ, cuối cùng biến thành bộ dáng của Huyên Huyên.
Hà Tứ Hải:...
Chu Ngọc Quyên nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt khó hiểu.
Không cần nghĩ, cũng biết đây là ai làm.
Hà Tứ Hải đã đoán đúng.
Lúc này Đào Tử đang cùng với những người bạn nhỏ nằm ở trên nệm êm, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhìn đám mây.
Bọn họ nói chuyện rôm rả, lúc thế này, lúc thế kia.
Mà Đào Tử duỗi tay nhỏ ra che ở trước mắt, sờ sờ xoa bóp, dường như thật sự có thể xoa bóp đám mây vậy.
Mà những đám mây trên bầu trời thực sự thay đổi theo ý của cô bé, làm cho các bạn học nhỏ xung quanh đều cười thích thú.
Đặc biệt là Huyên Huyên, nhưng mà cô ấy rất nhanh phản ứng lại, đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, vội vàng vươn mình đè ở trên người Đào Tử, làm gián đoạn cô "Thi pháp" .
"Huyên Huyên, chị làm gì vậy?"
Đào Tử cũng ngơ ngác không hiểu gì, cố hết sức lật người, muốn cưỡi lên người của Huyên Huyên, sau đó hai người uốn éo thành một đoàn.
"Đào Tử gà nha ... hiahiahia ..." Uyển Uyển ngước cổ nói.
"Đào Tử thật là lợi hại." Uyển Uyển nhặt chiếc lá lên, che khuất một con mắt, dò xét thế giới.
"Tại sao lại phải che?" Chu Ngọc Quyên tò mò hỏi.
"Chính vì như vậy, thế giới liền trở nên lớn." Uyển Uyển bắt lá cây nói.
Cô nói thật sự có đạo lý này hay không.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên duỗi tay nhỏ ra trên không trung gẩy gẩy, sau đó lòng bàn tay ở trong mắt bọn họ biến mất nhanh chóng, sau đó dường như trảo có đồ vật xuất hiện lần nữa.
"Ồ ..."
Uyển Uyển cúi đầu kinh ngạc nhìn bàn tay trống không, làm sao chẳng có cái gì cả chứ?
Hà Tứ Hải nhận ra điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hắn ánh mắt vô cùng tốt, quả nhiên nhìn thấy trên bầu trời có một cái lỗ nhỏ trên mây.
"Lành lạnh ... hiahiahia ..." Uyển Uyển cười nói.
Chu Ngọc Quyên bị dọa sợ hết hồn, lo lắng hỏi: "Vừa nãy là thế nào?"
Hà Tứ Hải chỉ bầu trời, Chu Ngọc Quyên lúc này mới hiểu ra.
"Không thể như vậy được." Chu Ngọc Quyên nghiêm túc giáo dục nói.
Bà không muốn con gái mình ở trước mặt mọi người, cư xử khác biệt.
"hiahiahia ..." Uyển Uyển cười khúc khích, cũng không biết có nghe được hay không.
Chu Ngọc Quyên bất đắc dĩ nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Mẹ em nói đúng, không thể tùy tiện sử dụng năng lực." Thế là Hà Tứ Hải nói.
"hiahiahia ... Được ạ."
Nói xong đạp cần ga, phóng đi.
Chu Ngọc Quyên với Hà Tứ Hải:...
Xe hơi nhỏ đi đến góc đường, Uyển Uyển lúc này mới dừng lại, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lên bầu trời lần nữa.
Rõ ràng bắt được, tại sao lại không có gì chứ? Thật là kỳ quái nha, đầu nhỏ không thể nào hiểu nổi.
"Meow ..."
Tiếng kêu của Tiểu Bạch đã cắt đứt suy nghĩ của cô.
------
Dịch: MBMH Translate