"Tiểu Bạch, mau tới ngồi xe của chị đi ..."
Uyển Uyển lập tức lái xe con đuổi theo.
Tiểu Bạch nhanh chóng bỏ chạy.
"Tiểu Bạch, em đừng chạy nha, chị đưa em đi hóng gió, hiahiahia ..."
Nghe tiếng cười vui vẻ của con gái, Chu Ngọc Quyên không nói ra được mà ung dung.
"Cảm ơn."
Bà quay đầu lại nói với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải biết bà đang cám ơn cái gì, mỉm cười lắc đầu.
"Không cần cám ơn ơn, Uyển Uyển đối với tôi mà nói, cũng rất quan trọng, con bé cũng giúp tôi rất nhiều."
"Lúc Uyển Uyển ra đời, điều kiện nhà chúng ta không được tốt lắm, lúc đó sữa cũng không đủ, trên căn bản là dựa vào uống cháo mà lớn lên ..."
"Sau đó điều kiện dần dần tốt hơn một chút, nhưng là chúng tôi bận bịu công việc, đối ử quan tâm tới con bé cũng tương đối ít, cùng cái tiểu như heo, mỗi ngày đi theo mấy đứa lớn chạy tới chạy lui, khi đó con bé rất hoạt bát ..."
"Con bé lúc nhỏ, đều là do bà nội chăm sóc, nhưng người con bé thích nhất lại là ba con bé, bởi vì Kiến Xuân chỉ cần có thời gian rảnh, đều sẽ dẫn con bé đi chơi, đi ăn đồ ngon ..."
"Khi con bé mất rồi, tôi mới phát hiện tôi rất ít quan tâm đến con bé..."
Chu Ngọc Quyên chậm rãi kể lại, trong lời nói tràn đầy áy náy.
"Đều đã qua rồi, thì cho qua đi, hơn nữa lần trước tôi mang Uyển Uyển đi gặp bà của con bé, lời bà căn dặn với cô bé, con bé không nói gì với cô à?"
"Nói rồi, thật sự là phải cảm ơn bà của Uyển Uyển đã hiểu và thông cảm, tôi hiện tại mong đợi nhất chính là mười lăm tháng bảy, gặp bà ấy một lần, tôi có rất nhiều thứ muốn nói với bà ấy..."
Chu Ngọc Quyên nở một nụ cười hạnh phúc.
"Đúng rồi, Kiến Xuân nói với tôi, để cho tôi hỗ trợ cậu chuẩn bị chuyện kết hôn, tôi vẫn luôn không có cơ hội hỏi cậu, còn có chuyện gì cần tôi làm giúp không? Cậu cứ việc nói, không cần khách khí."
"Thật sự là có chút chuyện cần cô hỗ trợ ..." Hà Tứ Hải nghe vậy vội vàng nói.
"Qua mấy ngày cha mẹ tôi tới đây, cần phải đặt một nhà hàng, mặt khác sân bãi kết hôn tôi đã chuẩn bị một cái, nhưng mà cũng không biết còn có thiếu cái gì ..."
"Chuẩn bị xong chưa? Làm ở chỗ nào?"
"Tôi đã mua một căn nhà ở bích hồ sơn trang, việc này vẫn chưa nói cho Vãn Chiếu biết, cái này để tạo bất ngờ cho cô ấy."
"Bích hồ sơn trang?"
Chu Ngọc Quyên nghe vậy hơi kinh ngạc, bà nghĩ tới, bích hồ sơn trang bọn họ cũng có một căn biệt thự, Hà Tứ Hải không nhắc đến thì bà cũng quên mất.
Lúc trước bọn họ mua được là chuẩn bị đưa cho Hà Tứ Hải, nhưng mà Hà Tứ Hải tịch thu, sau đó vẫn luôn để trống.
"Vậy các cậu sau khi kết hôn, thì chuẩn bị chuyển tới bích hồ sơn trang ở sao?" Chu Ngọc Quyên hỏi.
"Ừm, là có ý định này." Hà Tứ Hải nói.
Chu Ngọc Quyên nghe vậy, trong lòng bắt đầu tính toán sửa sang lại căn biệt thự ở Bích Hồ Sơn Trang.
"Nào có thời gian, cậu dẫn tôi đi nhìn xem." Chu Ngọc Quyên nói.
"Được, đến lúc đó liền làm phiền cô rồi."
Hà Tứ Hải liếc nhìn thời gian, sắp tới giờ tan học ở nhà trẻ, thế là đứng dậy chuẩn bị đi đón mấy đứa nhỏ tan học.
"Vù vù ..." Uyển Uyển lập tức lái xe đi theo.
Cô muốn lái xe đi đón Đào Tử với Huyên Huyên tan học.
Vốn là Chu Ngọc Quyên không muốn để Uyển Uyển lái xe đến nhà trẻ đón người.
Nhưng thật sự là không cưỡng được cô bé.
Ngoài ra, Hà Tứ Hải còn nói giúp, cuối cùng chỉ có thể theo ý của cô.
Thế là Uyển Uyển lái xe con, chậm rãi dẫn đường phía trước cho Hà Tứ Hải.
Khi gặp phải chướng ngại vật không thể với tới, liền sẽ ngước cổ lên "Ác ~" một tiếng.
Sau đó Hà Tứ Hải sẽ giúp cô chuyển xe ra.
Uyển Uyển thì vui vẻ hiahia nở nụ cười.
Khi đến cửa nhà trẻ, quả nhiên trở thành cô bé nổi bật nhất.
Các phụ huynh học sinh đều hiếu kỳ mà vây quanh.
Bọn họ không phải là chưa thấy xe chạy bằng điện của trẻ con, thậm chí một số nhà còn có vài chiếc.
Thế nhưng thực sự hiếm khi thấy thứ gì đó tinh tế và giống như một chiếc xe thật vậy.
Mấu chốt nhất vẫn là người lái xe rất dễ thương.
Có một số ông bà thậm chí đưa tay muốn nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, điều này thực sự khiến Uyển Uyển sợ không nhẹ.
Hà Tứ Hải thấy vậy, vội vàng đem cô từ trong xe ôm ra.
Uyển Uyển đem đầu chôn ở trên vai Hà Tứ Hải, mông hướng về phía đám người.
"Cô gái nhỏ nhát gan, xin lỗi, bị mọi người làm cho có chút sợ hãi."
"Con gái có chút nhát gan cũng không sao, lớn lên đáng yêu như thế, sau khi lớn lên cũng sẽ không thiếu con trai muốn bảo vệ."
"Nhưng mà cũng không thể quá nhát gan được, con gái cũng phải dũng cảm, sau khi lớn lên cũng sẽ không bị bắt nạt."
"Đây là con gái cậu à, hay là em gái cậu? Năm nay mấy tuổi? Tôi thấy cô bé thường xuyên đến đây đón người với cậu, sao cô bé không đi nhà trẻ?"
Có mấy bà, còn ở trên mông nhỏ của Uyển Uyển vỗ nhẹ.
Hà Tứ Hải chỉ có thể ôm Uyển Uyển, cười với mọi người mò mẫm tách ra.
Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học nhà trẻ vang lên, mọi người mới tản đi.
"Hô ..."
Uyển Uyển mới từ trên vai Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên, thở phào một hơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bả vai Hà Tứ Hải ướt nhẹp.
"hiahiahia ..."
Cô ngượng ngùng nhìn Hà Tứ Hải nở nụ cười.
Sau đó giãy giụa muốn ngồi trở lại trong xe.
Thế là Hà Tứ Hải đem cô thả trở lại, sau đó đứng ở sau xe che chở cô, không để cho người khác chạm vào người cô lần nữa.
Uyển Uyển nhận ra điều gì đó, ngước cổ liếc mắt nhìn, lại bắt đầu cười ngây ngô.
Rất nhanh Đào Tử với Huyên Huyên một trước một sau từ trong nhà trẻ nhảy nhót đi ra.
"Tách tách tách ..." Uyển Uyển lập tức hưng phấn nhấn kèn đồng nhỏ.
"Oa, Huyên Huyên, chị lái xe xe tới đón bọn em sao?"
Huyên Huyên chạy tới, vểnh lên mông đít nhỏ, trực tiếp leo lên ghế lái phụ ngồi.
------
Dịch: MBMH Translate