Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1254 - Chương 1254: Ghen Tị.

Chương 1254: Ghen Tị. Chương 1254: Ghen Tị.

Đào Tử chạy tới cũng muốn leo lên, nhưng là nhìn trái, nhìn phải, không có chỗ cho cô ngồi, bởi vì đây là xe hai chỗ.

"Đến, ngồi trên đùi chị này." Huyên Huyên vỗ vỗ chân ngắn của mình, rất hào khí nói.

Nhưng là người cái này mập nha đầu, giống như một con nhỏ chim cánh cụt vậy, ngồi ở ghế phụ đã hầu như nhét tràn đầy, chỗ nào còn có thể ngồi được chứ.

"hiahiahia ... Đào Tử, chị cho em ngồi." Uyển Uyển đứng lên, giang hai cánh tay muốn Hà Tứ Hải ôm.

Hà Tứ Hải đương nhiên cũng không keo kiệt, đưa tay đem Uyển Uyển ôm vào trong lòng.

Đào Tử lập tức vui vẻ trèo vào, sau đó thuần thục di chuyển.

Hóa ra trước đó cô cùng với Huyên Huyên đã chơi xe của Uyển Uyển rồi.

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển nói.

Đào Tử lập tức giẫm mạnh bàn đạp, lùi xe một cách thuần thục rồi phóng xe về nhà.

Nhưng sau khi lái xe được một đoạn, Đào Tử đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, thỉnh thoảng dừng xe lại, liên tiếp quay đầu lại.

"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

"Đào Tử, em không muốn lái xe sao? không muốn thì để chị lái." Huyên Huyên ở bên cạnh nhân cơ hội lặng lẽ meo meo mà nói.

Vốn tưởng rằng Đào Tử sẽ từ chối, không nghĩ tới lại trực tiếp đứng lên, giang hai cánh tay nói: "Ba ba, con muốn ôm một cái."

Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn Uyển Uyển trong ngực, đưa tay đem cô cũng bế lên.

Huyên Huyên vui sướng, vui vẻ chạy đến chỗ ngồi tài xế, lái xe con vù vù chạy về phía trước.

"Huyên Huyên, chậm một chút." Hà Tứ Hải theo ở phía sau dặn dò.

"Biết rồi ạ." Huyên Huyên cũng không quay đầu lại nói.

Cô rất hưng phấn.

Chờ đến một cái khe, cô lái không qua được, Hà Tứ Hải thả Đào Tử với Uyển Uyển xuống, giúp nàng cô chuyển xe sang hướng khác.

"Ông chủ, anh thật giỏi." Huyên Huyên vuốt mông ngựa nói.

"Tôi biết tôi rất tuyệt, không cần em nói, lái xe chậm một chút cho tôi, biết không?"

"Biết rồi." Huyên Huyên đáp ứng một tiếng.

Đang chuẩn bị giẫm bàn đạp, đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, quay đầu lại nhìn thấy Hà Tứ Hải một lần nữa ôm lấy Đào Tử với Uyển Uyển.

Cô đột nhiên cảm thấy lái xe không có gì vui vẻ hết.

......

Sau khi trở về tiểu khu, Chu Ngọc Quyên cũng không trở về, còn ở trong tiểu khu chờ bọn họ.

Đồng thời đem tất cả đồ ăn hôm nay mua ở trong Đào Hoa trấn lấy xuống.

Huyên Huyên cũng không lái xe, trực tiếp đem nó nhường cho Đào Tử với Uyển Uyển.

"Đó thật sự là món ăn nhẹ." Hà Tứ Hải cười nói.

Thế nhưng Huyên Huyên cũng không hề để tâm đến những gì Hà Tứ Hải nói, chỉ cần có ăn là được.

Nhưng mà, đứa nhỏ lúc ăn, lại nhất định phải ngồi ở bên người Hà Tứ Hải, kề cận hắn.

"Đôi khi tôi thực sự không muốn chúng lớn lên, vĩnh viễn như vậy thì thật là tốt." Chu Ngọc Quyên nhìn ba đứa nhỏ, hơi xúc động mà nói.

"Lớn lên sẽ là làm chị đại." Đào Tử đứng lên, nói với cái bụng phệ.

Nói xong còn dùng tay nhỏ múa may, "Chẳng bao lâu nữa em sẽ cao bằng Huyên Huyên."

Trong ba đứa nhỏ, mặc dù Uyển Uyển lớn tuổi nhất, nhưng trên thực tế Huyên Huyên lại là người vóc dáng cao nhất, bởi vì Huyên Huyên trước khi chết cũng không hề thiếu dinh dưỡng hay bất cứ thứ gì.

Uyển Uyển thì lại khác, trong khoảng một năm trở lại đây, việc ăn no căng bụng đều là một điều xa xỉ, cho nên vóc dáng cô ấy trên căn bản sẽ không có tăng trưởng.

Huyên Huyên nghe vậy sửng sốt, vội vàng đứng ở bên người Đào Tử, dùng tay nhỏ ra dấu một cái.

Sau đó cảm thấy bánh ngọt trong tay cũng không thơm.

"Tại sao lại như vậy chứ?"

Cô hỏi một câu rất hồn nhiên.

Cô đưa tay véo cái bụng căng phồng của mình, lại đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của mình.

"Ai ~ "

Cô thở dài một tiếng, cắn một cái bánh ngọt cầm trên tay.

"Uyển Uyển, cô cũng phải nỗ lực cao lên, nếu không rất nhanh Đào Tử cũng sẽ cao hơn con nha." Chu Ngọc Quyên nhân cơ hội nói với Uyển Uyển.

Vấn đề liên quan đến vóc dáng của bọn nhỏ, Chu Ngọc Quyên với Tôn Nhạc Giao đều tham khảo qua ý kiến của Hà Tứ Hải, biết được muốn bọn nhỏ cao lên, nhất định phải xoay chuyển nhận thức của bọn họ.

Nhưng mà Uyển Uyển nghe thấy, hình như cũng không để tâm lắm, hiahia cười khúc khích.

Chu Ngọc Quyên cũng rất là bất đắc dĩ.

Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt, cô nghĩ thầm.

Dù sao thân phận của Uyển Uyển đặc thù, dù có lớn lên hay không cũng không quan trọng, chỉ cần con bé vẫn luôn duy trì được sự hồn nhiên và vui vẻ như trẻ con.

Ba đứa nhỏ ăn uống no đủ, lại bắt đầu tranh đoạt xe hơi nhỏ.

Cuối cùng chỉ có thể oẳn tù tì thay phiên nhau.

Nhìn thấy bộ dạng bọn họ thích như vậy, Hà Tứ Hải hỏi Chu Ngọc Quyên bên cạnh: "Xe là mua ở đâu, tôi cũng muốn mua cho cho Đào Tử với Huyên Huyên một chiếc."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy mỉm cười lắc đầu nói: "Nếu cậu mua thật, bọn họ trái lại sẽ cảm thấy vô vị, như bây giờ không phải rất tốt sao? Nếu không tôi cũng đã sớm mua cho Đào Tử với Huyên Huyên rồi."

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng hiểu ra.

Nhớ tới lúc trước mua cho bọn họ mỗi người một chiếc xe, các cô chơi mấy lần liền mất hứng, đại khái cũng là nguyên nhân này.

Đây có lẽ là món thơm nhất trong bát của người khác.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment