Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1255 - Chương 1255: Đứa Nhỏ Bị Đánh.

Chương 1255: Đứa Nhỏ Bị Đánh. Chương 1255: Đứa Nhỏ Bị Đánh.

"Tài liệu của vụ án năm đó đều ở đây." Tào Ngọc Long đem một xấp tài liệu đưa tới trước mặt Đinh Mẫn.

Đinh Mẫn ngơ ngác mà nhận lấy.

"Tiểu Mẫn, con làm sao vậy?" Tào Ngọc Long quan tâm hỏi.

Sau khi Đinh Mẫn thăng chức, Tào Ngọc Long với Nguyễn Nguyên Lượng có quan hệ với Hà Tứ Hải đều được điều sang làm cấp dưới của Đinh Mẫn.

Bọn họ không chỉ là đồng nghiệp của Đinh Mẫn, mà còn là đồng nghiệp của cha cô, nói thẳng ra, đã nhìn Đinh Mẫn từ nhỏ đến lớn.

Mặc dù chức vị của Đinh Mẫn cao hơn bọn họ, thế nhưng trong ngày thường cô ấy vẫn gọi một tiếng chú Tào, chú Nguyễn.

"Con không sao, chú Tào, chú cứ làm việc của mình đi." Đinh Mẫn phản ứng lại, cười nói.

"Nếu con có chuyện gì, cũng đừng giấu ở trong lòng mình, chú với chú Nguyễn con nếu có thể giúp đỡ được việc gì nhất định sẽ giúp con." Tào Ngọc Long nói.

Tào Ngọc Long chỉ là liên quan đến vụ án về cha của Đinh Mẫn, bọn họ gần đây mới biết được trong đó còn có những nguyên do, Đinh Mẫn đang biết mật điều tra một mình.

Diệp Ích Dương bọn họ cũng có biết, năm đó cũng có làm ăn với nhau, mà Diệp Ích Dương sau đó làm ăn phát đạt, nhìn thấy bọn họ vẫn tính là là lễ phép khách khí.

Thế nhưng đối với những người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn như bọn họ mà nói, họ không là gì cả, đương nhiên sẽ ủng hộ Đinh Mẫn, có hai người bọn họ trợ giúp, tiến độ Đinh Mẫn điều tra Diệp Ích Dương sẽ tăng nhanh lên rất nhiều.

Dù sao Tào Ngọc Long với Nguyễn Nguyên Lượng đã làm cảnh sát nhiều năm, ở trong mảnh đất nhỏ Hợp Châu này mảnh, giao thiệp quan hệ có thể so với Đinh Mẫn mạnh hơn nhiều.

"Chú Tào, con thật sự không có chuyện gì."

"Vậy được, vậy con làm việc đi." Tào Ngọc Long sâu sắc nhìn cô một cái, không hỏi thêm câu nào nữa.

Ông biết Đinh Mẫn nhất định có việc không muốn nói, làm cảnh sát nhiều năm như vậy ông vẫn có thể nhìn ra được.

Đinh Mẫn mở tài liệu Tào Ngọc Long đưa tới.

Có những điều tra viên đã tham gia xử lý vụ án thảm sát năm đó, cũng có hồ sơ thẩm vấn và hồ sơ thú tội của Cao Cường.

Đinh Mẫn từ đầu đều cẩn thận lật nhìn xem.

Phát hiện điểm đáng ngờ rất nhiều, chứng cứ cũng không phải là đầy đủ lắm, xem ra năm đó Cao Cường vẫn đúng là có thể đã bị oan uổng.

Có ý kiến cho rằng, lẽ ra các điều tra viên của năm đó không nên khép vụ án lại một cách vội vàng như vậy.

Nhưng nói thật, vào những năm đó, vụ án như vậy cũng không có gì kỳ quái, theo như những vụ án oan sai được báo chí đưa tin thì cũng đã có rất nhiều vụ án oán.

Vì sao lại tạo thành loại hiện tượng này, thì không cần phải nhiều lời.

Tài liệu mà Tào Ngọc Long thu thập được rất chi tiết, chẳng những có tài liệu quá khứ, mà còn có cả tình hình hiện tại của các điều tra viên năm đó.

Một số đã về hưu, một số được thăng chức, nói chung vụ án này thực sự sẽ khá rắc rối khi điều tra lại.

Trừ khi Đinh Mẫn khai báo, để người phía trên đến đốc thúc.

Nhưng sau khi suy nghĩ, cô vẫn là quyết định nói cho Hà Tứ Hải trước, dù sao với năng lực của hắn, có lẽ sẽ có biện pháp khác.

Thế là cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho Hà Tứ Hải.

"Nhanh như vậy?"

Hà Tứ Hải nhận được điện thoại cũng rất ngạc nhiên.

"Hồ sơ vụ án này không bị thất lạc, trực tiếp tìm ra được, chỉ có điều tra thông tin của các điều tra viên phá án năm đó là mất nhiều thời gian."

"Vậy được, vậy ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói, vừa vặn ..."

"Ngày mai không phải là đưa bọn nhỏ đi cắm trại sao?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nghe thấy nhỏ giọng nói.

"Cắm trại?"

Hà Tứ Hải nghe vậy nghĩ tới, trước đó hắn đã nói với mẹ của Thẩm Di Nhiên, cuối tuần này sẽ đưa bọn nhỏ đi cắm trại, Hà Tứ Hải gần như là quên mất chuyện này.

Đinh Mẫn ở đầu bên kia điện thoại đại khái cũng nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Không được thì ngày mốt?"

"Không cần, không ảnh hưởng, đến lúc đó gặp ở chỗ cũ." Hà Tứ Hải nói.

Hai người nói với nhau vài câu, liền cúp điện thoại.

Sau đó quay đầu, chợt phát hiện Lưu Vãn Chiếu đang nhìn hắn.

→ _ →

"Ánh mắt này của em là có ý gì?"

"Đến lúc đó gặp ở chỗ cũ." Lưu Vãn Chiếu híp mắt, âm dương quái khí nói.

"Làm sao? Ghen à?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Ghen? Ai ghen chứ? Anh không nên nói lung tung nha." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lớn giọng nói.

"Được rồi, không có thì không có, đúng rồi, đám cưới em có muốn mời người bạn nào không, em liệt kê một cái danh sách lại đi." Hà Tứ Hải nói.

"Hừ, người ta ghen, anh cũng đừng có dỗ dành em." Lưu Vãn Chiếu bĩu môi, có chút tức giận nói.

Hà Tứ Hải:...

"Em không phải mới vừa nói, em không có ghen sao?"

"Cũng bởi vì em ghen, cho nên em mới nói em không ghen, điểm ấy cũng không hiểu, anh còn cố ý giả ngu à."

Lưu Vãn Chiếu trừng hai mắt, phồng miệng lên, tiến đến trước mặt Hà Tứ Hải quan sát tỉ mỉ, dường như muốn tìm chứng cứ cho thấy hắn đang giả ngu.

Hà Tứ Hải nhân cơ hội ôm lấy cô, vừa định hôn một cái.

Liền nghe bên cạnh truyền đến "Cọt kẹt" một tiếng.

Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu cùng nhau nhìn về hướng có tiếng động.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment