Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1256 - Chương 1256: Đứa Nhỏ Bị Đánh. (2)

Chương 1256: Đứa Nhỏ Bị Đánh. (2) Chương 1256: Đứa Nhỏ Bị Đánh. (2)

Chỉ thấy Huyên Huyên cầm trong tay một quả táo, vẻ mặt giật mình nhìn bọn họ.

"Hắc hắc, em nhìn chút, không cần phải để ý đến em."

Huyên Huyên cười khúc khích, sau đó cẩn thận từng li từng tí, lạc ... Chít ... Lạc mà nhấm nuốt quả táo trong miệng.

"Chị cũng tới nhìn một cái, mấy ngày không đánh em, mông em ngứa rồi à." Vẻ mặt Lưu Vãn Chiếu bình thản đứng dậy.

Huyên Huyên nhanh chóng bỏ chạy.

Một bên chạy con hét lên: "Em chạy, chị chính là bắt không được ..."

Dáng dấp nhỏ nhưng đắc ý.

Nhưng sau đó, cô cảm giác được thân thể bỗng nhiên nhẹ nhàng một cái, sau đó va đầu vào trong lồng ngực một người.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà là ông chủ, có phần giật nhìn xung quanh, vốn là chạy hướng về phòng của cô, nhưng lại đụng phải lồng ngực của ông chủ ngồi trên ghế so pha, không cần nghĩ, cũng biết nguyên nhân.

Cô mới vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Hà Tứ Hải hai tay xách nách cô lên, đem cô bế lên, đưa cho Lưu Vãn Chiếu đang ở bên cạnh định đuổi theo.

"Em bây giờ đang có thai, không được vận động mạnh, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

"Được rồi, em biết rồi."

Lưu Vãn Chiếu cười tủm tỉm đem Huyên Huyên trên tay Hà Tứ Hải nhận lấy.

Huyên Huyên nhìn trái, nhìn phải, miệng nhỏ há thật lớn.

"Em không phải là vênh váo sao? Chị không phải giả bộ sao? Em chạy đi, tại sao lại không chạy?" Lưu Vãn Chiếu cúi đầu, lộ ra một nụ cười "Ác Ma".

"Chị, em ..."

"Chị biết em yêu chị, cũng biết chị là tốt nhất, em còn có cái gì muốn nói không?"

Lưu Vãn Chiếu trực tiếp đoạt nói, nói những câu Huyên Huyên muốn nói.

Lưu Vãn Chiếu ôm cô, ngồi trở lại sô pha, lật người cô bé, nằm sấp ở trên đùi của mình.

Huyên Huyên toàn bộ hành trình đều choáng váng, giống như một chú chim cánh cụt mập mạp, bị Lưu Vãn Chiếu lăn qua lăn lại.

Nhưng khi Lưu Vãn Chiếu đặt lòng bàn tay lên mông cô, cô rốt cuộc phản ứng lại.

"Chị, chị ..."

Tay nhỏ múa lung tung, chân nhỏ loạn đạp, hoảng sợ.

"Làm sao vậy?"

"Ông chủ rất tốt với chị, hắn thật sự yêu chị, vẫn là người đẹp trai, ánh mắt của chị thật tốt ..." Huyên Huyên vội vàng nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy bắt đầu cười ha hả, cô nghĩ thầm khao khát sống sót của con bé thật là mạnh mẽ nha.

Có thể không tốt sao, trực tiếp đem cô đưa đến trước mắt tôi đi.

"Con bé tinh ranh này."

Đều đã nói như vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng không tiện đánh mông cô, thế là đem cô để xuống.

Đứa nhỏ lập tức chạy trốn rất xa.

Sau đó đứng lại thân thể chống nạnh, dậm chân, tư thế giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng, hướng về phía Hà Tứ Hải "Hừ" một tiếng, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Hà Tứ Hải vẻ mặt không thay đổi, nhúc nhích người một chút, đứa nhỏ lập tức xoay người chạy nhanh về phòng.

Trước mặt vừa vặn va vào Đào Tử từ trong phòng đi ra ngoài.

Thế là một người bị đụng ngã mông xuống, một cái ngã chỏng vó lên trời ngã ngửa trên mặt đất.

"Huyên Huyên ..." Đào Tử bất mãn mà gọi.

"Ô ..." Huyên Huyên giơ cao cánh tay, ủy khuất lăn qua lăn lại trên đất.

Sở dĩ giơ cao cánh tay, là vì trên tay còn cầm quả táo, cũng không thể làm bẩn được.

"Chúng ta đi chuyến siêu thị." Hà Tứ Hải đứng lên nói.

Nếu ngày mai đi cắm trại, chung quy phải chuẩn bị một ít gì đó.

"Được ạ."

Huyên Huyên đang buồn bực trở mình một cái bò lên.

Tâm trạng lại xán lạn như ánh mặt trời.

“Cắm trại dã ngoại?”

Nghe Hà Tứ Hải nói sẽ đưa bọn trẻ đi dã ngoại, Chu Ngọc Quyên rõ ràng có hơi ngạc nhiên.

“Vậy đến tối sẽ về sao?” Chu Ngọc Quyên hỏi.

“Nếu cô muốn Uyển Uyển về nhà ngủ, vậy đến tối tôi sẽ đưa con bé về.”

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì cúi đầu nhìn con gái.

Uyển Uyển lập tức nở một nụ cười thật tươi với nàng.

“Nếu Uyển Uyển muốn ở với mấy đứa Đào Tử, thì cứ để con bé ở lại đi.” Chu Ngọc Quyên hơi lưu luyến nói.

“Dì Chu, nếu dì không bận thì có thể đi với bọn cháu.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

“Như vậy thì không tiện lắm nhỉ? Dì chưa chuẩn bị gì cả.” Chu Ngọc Quên hơi cảm động.

“Không cần chuẩn bị gì cả, mang theo hai bộ quần áo là được rồi, thuê thêm một cái lều hay cái xe cắm trại là được mà, dì phải chắc chắn nhé, bây giờ cháu sẽ gọi đến chỗ quản lý trại để đặt chỗ.” Lưu Vãn Chiếu ôm đồm nói.

“Nếu đã như vậy thì dì sẽ đi với các nhau nhé, phiền các cháu rồi.”

“Có phiền gì đâu ạ, dì đi theo còn có thể phụ cháu trông chừng ba đứa trẻ, một mình cháu chưa chắc đã trông nổi bọn chúng.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Chu Ngọc Quên nghe vậy cũng không nói gì nữa, quay người vào nhà thu dọn đồ đạc để đi.

“Thẩm Thiên đưa bọn họ đến sao?” Hà Tứ Hải hỏi Lưu Vãn Chiếu.

“Mọi người đã ở trước cổng tiểu khu đợi chúng ta rồi.”

“Vậy được, em và dì Châu đi trước đi, anh đưa Uyển Uyển theo giải quyết chút chuyện, đến giờ bọn anh sẽ đến thẳng chỗ cắm trại gặp mọi người luôn.”

Hà Tứ Hải đưa chìa khóa xe cho Lưu Vãn Chiếu.

“Hai người đi đâu?” Đào Tử ở bên cạnh nãy giờ chỉ nghe không nói gì, hỏi.

“Có phải là đi ăn đồ ngon không? Em biết rồi nhé.” Huyên Huyên chống nạnh, tỏ vẻ giận dữ.

Hai đứa trẻ đội mũ tròn, mang theo bình nước nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.

“Ăn ăn ăn..., mới vừa ăn sáng xong còn gì, lại muốn ăn nữa sao? Có ăn được nữa không?” Hà Tứ Hải đưa tay ra gõ nhẹ vào đầu Huyên Huyên.

“Bọn ba đi gặp dì Đinh, làm chút chuyện, sẽ về nhanh thôi.” Hà Tứ Hải lại giải thích với Đào Tử.

Sau đó kéo theo Uyển Uyển, rồi biến mất trước mặt bọn họ.

“Sớm vậy sao?” Khi Hà Tứ Hải đến, Đinh Mẫn đã ngồi trong cửa hàng rồi.

“Hai người tới rồi sao? Đã ăn sáng chưa?”

Thấy hai người họ đã đến, Đinh Mẫn đứng dậy cười nói chào hỏi, nhưng nỗi u sầu giữa hai hàng lông mày có giấu cũng chẳng được.

“Đã ăn rồi.” Hà Tứ Hải nói xong, nhìn vào ngực nàng một cái.

Hôm nay là ngày nghỉ, Đinh Mẫn không đi làm, nên mặc thường phục, nhưng vẫn không thể che đi vẻ cứng cáp của nàng.

Má Đinh Mẫn ửng đỏ, nhưng không hề né tránh.

Mà vội vàng đưa tài liệu ra: “Thứ anh muốn đều ở trong này.”

Hà Tứ Hải cũng không để ý, đưa tay ra cầm lấy, mở ra xem.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment