Đinh Mẫn gọi Uyển Uyển ngồi xuống, sau đó còn gọi cho nàng một phần bánh kem nhỏ.
Mặc dù đã ăn sáng rồi, nhưng nàng vẫn muốn thưởng thức.
Nàng ngồi xuống ghế, hoạt bát đung đưa đôi chân nhỏ không chạm đất của mình.
“Do thời gian trôi qua lâu quá rồi, những người xử lý vụ án năm đó, có người đã nghỉ hưu, có người đã thăng chức, thậm chí có người đã qua đời, muốn lật lại vụ này thì khá khó, anh có cách nào khác không, nếu không có thì tôi sẽ trình lên, để cấp trên phải tổ chuyên án đến...”
“Để tôi tự nghĩ xem có cách nào không trước đã.”
Hà Tứ Hải đặt tài liệu xuống, nhìn đứa trẻ đang ăn bánh.
“Đừng ăn nữa, chúng ta phải tới trấn Đào Hoa ngay.”
“Trấn Đào Hoa?” Đinh Mẫn hơi khó hiểu.
“Phải, trấn Đào Hoa, Ninh Đào Hoa có chút chuyện cần cô giúp đỡ, vả lại bệnh đó của cô, cứ để Ninh Đào Hoa tới trị đi, sẽ tốt hơn nhiều.” Hà Tứ Hải giải thích.
Đinh Mẫn cũng không hiểu những chuyện này, nhưng nàng tin Hà Tứ Hải.
Mấy người Hà Tứ Hải đến trấn Đào Hoa, Ninh Đào Hoa đã ở dưới gốc đào già chuẩn bị sẵn trà đợi bọn họ.
Uyển Uyển cũng không khách sáo, lập tức leo lên ghế đã ngồi, đặt miếng bánh kem còn lại lên bàn đá, mong chờ nhìn Ninh Đào Hoa.
Nàng ăn bánh kem, đúng lúc đang hơi khát.
Ninh Đào Hoa mỉm cười, rót cho nàng một tách trà hoa đào trước.
Sau đó lại rót cho Hà Tứ Hải và Đinh Mẫn mỗi người một cốc.
“Việc còn lại hai người cứ từ từ nói, hôm nay để Đào Hoa đưa cô đi thăm trấn.” Hà Tứ Hải dặn dò Đinh Mẫn.
“Yên tâm đi, cô Đinh đến chỗ tôi, tôi nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt.” Ninh Đào Hoa cười nói tiếp lời.
“Vả lại tôi còn có chuyện cần cô Đinh giúp đỡ nữa.”
“Có việc gì cần tôi giúp đỡ sao?” Đinh Mẫn tò mò hỏi.
Thấy hai người nói chuyện, Hà Tứ Hải quay đầu lại nhìn Uyển Uyển đang uống nước ừng ực, nói: “Nếu em uống no rồi, thì chúng ta quay về tập chung với mấy người Đào Tử.”
“Uống ngon lắm.” Uyển Uyển cầm tách trà bằng hai tay, vui vẻ nói.
Ý nàng là muốn bảo Hà Tứ Hải cũng uống thử xem.
“Vậy sao?”
Hà Tứ Hải uống một ngụm trà, mùi vị quả thực không tồi, có hương thơm, nhưng không hợp với hắn lắm, nếu là Lưu Vãn Chiếu, có lẽ nàng ấy sẽ rất thích.
“Trà Đào Hoa chỗ tôi có rất nhiều, nếu anh muốn uống thì tôi tặng anh một chút.” Ninh Đào Hoa vẫn luôn để ý hắn, nói.
Hà Tứ Hải không khách sáo, lập tức gật đầu.
Thế là Ninh Đào Hoa quay trở lại miếu, đem cho hắn một gói lớn.
Lúc này hắn và Uyển Uyển mới về đến nhà ở Hợp Châu.
Mấy người Lưu Vãn Chiếu đã đi rồi, có lẽ bây giờ đang ở trên đường.
Hà Tứ Hải đặt trà và tài liệu xuống, quay đầu nhìn Uyển Uyển vẫn còn cầm theo số bánh kem còn lại, hỏi: “Em muốn để bánh kem ở nhà hay là mang theo?”
“Em mang theo để Đào Tử và Huyên Huyên ăn cùng nữa... hia hia hia...”
“Vậy được, nhưng chắc giờ này họ vẫn chưa đến chỗ cắm trại đâu.” Hà Tứ Hải xem giờ.
“Hay là chúng ta đến trước, cho họ bất ngờ?”
“Ừm, ừm... hia hia hia...” Uyển Uyển phấn khích gật đầu.
Thế là Hà Tứ Hải lấy điện thoại ra, tìm ảnh của khu cắm trại mà Bùi Cẩm Tú nhắc đến hôm đó, cùng Uyển Uyển biến mất khỏi nhà trong chớp mắt.
Bọn họ đến quá sớm, khu cắm trại vẫn chưa có người mấy.
Hai người quan sát xung quanh, cỏ xanh, cây cối tươi tốt, có rất nhiều xe cắm trại, lều trại lấp ló giữa nền xanh.
Ngoài ra còn có một vài bộ bàn ghế và bếp lửa đã tàn.
Có lẽ vì vừa rồi là cuối tuần nên có rất nhiều khách du lịch tới.
Trên bãi có gần đó có một sân chơi thô sơ, với vài đứa trẻ đang đùa nghịch, và phụ huynh chúng thì ngồi xung quanh uống trà, đánh bài, trông vô cùng thoải mái.
Hôm nay mặt trời rất đẹp, chiếu xuống khiến con người hơi say, gió khẽ thổi qua những ngọn cây, hoa cỏ xung quanh, khiến bản thân bị bủa vây bởi hương thơm thanh mát.
“Có muốn tới chơi cùng bọn họ không?” Hà Tứ Hải chỉ về phía sân chơi.
Uyển Uyển do dự một lúc rồi lắc đầu, nàng không dám đi một mình, đợi Đào Tử và Huyên Huyên tới chơi là được rồi.
“Vậy chúng ta tìm chỗ ngồi nhé.”
Hà Tứ Hải kéo Uyển Uyển đi tìm một chỗ ngồi nghỉ.
Trước mặt bọn họ là một luống rau tươi tốt, thứ này là chuẩn bị cho khách đến cắm trại.
Uyển Uyển nằm ngả xuống ghế đung đưa đôi chân ngắn cũn, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn cái bánh kem mà mình mang đến, chuẩn bị chia cho Đào Tử và Huyên Huyên cùng ăn.
Thấy nàng như vậy, Hà Tứ Hải cảm thấy hơi buồn cười.
“Em muốn ăn nữa thì cứ ăn đi.”
“Không được.” Uyển Uyển nuốt nước miếng lắc đầu.
Nhưng lát sau, nàng lại khẽ nói: “Em ăn thêm một miếng nhỏ nữa, có được không?”
“Bánh kem của em, em tự quyết định đi.” Hà Tứ Hải nói.
“Hia hia hia...”
Thế là Uyển Uyển quyết định ăn thêm một xíu nữa, nhưng chẳng bao lâu cái bánh đã bị nàng ăn hết, chỉ còn lại cái hộp rỗng.
Nàng hoảng hốt cầm cái hộp rỗng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Sao lại hết mất rồi?
------
Dịch: MBMH Translate