Huyên Huyên từ trên xe nhảy xuống, đang chuẩn bị đợi chị dừng xe xong cùng đi tới chỗ trại, lại nghi hoặc mà nhìn về phía trước.
Thế là duỗi cái cổ nhìn về phía trước.
"Huyên Huyên, chị đang nhìn cái gì vậy?" Đào Tử tò mò hỏi.
"Là cây trái cây sao?" Thẩm Di Nhiên cũng hiếu kì mà kiễng chân nhìn xung quanh.
Hôm nay cô là đi cùng với ba mẹ, bọn họ đang ở sau xe khuân đồ xuống.
Mặc dù nguyên liệu nấu ăn bên này đều có thể mua được, nhưng mà bọn họ vẫn mang rất nhiều từ nhà đến.
Không chỉ cân nhắc mỗi bọn họ, mà còn giúp đám Hà Tứ Hải cũng mua rất nhiều.
Điểm ấy nếu như đều cân nhắc không tới, cũng uổng công những năm lăn lộn của Thẩm Thiên Phóng.
"Huyên Huyên, Đào Tử ... , các em ở bên kia làm gì, mau lại đây đi." Lưu Vãn Chiếu từ trên xe bước xuống, đang cùng Chu Ngọc Quyên đang cầm cái gì đó xuống.
"Chị ơi, ông chủ đâu?" Huyên Huyên chỉ về đằng trước nói.
"Ông chủ? Em nói Tứ Hải à, bọn họ đã đến rồi?" Lưu Vãn Chiếu vẻ mặt ngạc nhiên.
Huyên Huyên gật đầu, sau đó nói: "Còn có Uyển Uyển."
"Ồ, vậy chị gọi điện thoại nói anh ấy lại đây, vừa vặn giúp chúng ta xách đồ vật." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
"Bọn họ đã qua đến rồi." Thẩm Di Nhiên nhìn về phía trước hưng phấn nói.
Hóa ra Huyên Huyên cảm nhận được Hà Tứ Hải với Uyển Uyển, chính bọn họ cũng cảm nhận được Huyên Huyên, cho nên trực tiếp đi tới.
Mà Đào Tử, đang ở trên xe đào bới từ trong túi xách của Lưu Vãn Chiếu, lấy ra một món đồ chơi con gà béo nhỏ.
Thì ra cô bé đã lén nhét món đồ chơi vào trong túi rồi mang theo.
"Ồ, em con dẫn theo một con gà." Huyên Huyên nhanh chóng nghiêng người kinh ngạc hỏi.
"Hắc hắc ..." Đào Tử đắc ý cười trộm.
"Chúng ta có thể nướng gà béo." Huyên Huyên đột nhiên nói.
Đào Tử: (ΩДΩ )
"Không được, đây là đồ chơi, không thể ăn." Đào Tử lo lắng nói.
"Hắc hắc, chị chọc em thôi, Đào Tử, em thật là ngốc."
Huyên Huyên đây là gây sự, cả người liền không thấy thoải mái, quả nhiên, cô nói một cái, Đào Tử tức giận.
Cầm gà mập của cô, liền muốn công kích từ mặt đến mông cô.
Trong lúc hai người đánh nhau, Hà Tứ Hải lôi kéo Uyển Uyển tới.
"hiahiahia ... Mẹ."
Uyển Uyển thả tay Hà Tứ Hải ra, chạy tới ôm chặt lấy chân Chu Ngọc Quyên.
Được ra ngoài đi chơi cùng với mẹ và mọi người, cô đặc biệt hài lòng.
Thẩm Di Nhiên nhìn trái, nhìn phải, thấy Đào Tử và những người khác không có ở đó, thế là ôm chặt lấy chân Hà Tứ Hải.
"Hắc hắc ... ba của Đào Tử." Cô vô cùng vui vẻ.
Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của cô.
"Con có phải là đã cao lên rồi không? "
"Đó là đương nhiên, con nhưng rất là lợi hại." Thẩm Di Nhiên đắc ý nói.
Đứa nhỏ này tính tình hướng ngoại, vô tư, rất được nhiều người yêu thích.
Thẩm Di Nhiên giang hai cánh tay yếu muốn một cái, nhưng là mới vừa quay đầu, chỉ thấy ba đứa nhỏ mắt lom lom nhìn chăm chú vào cô, làm cô sợ hết hồn.
"Hắc hắc, tôi chỉ là nói chuyện phiếm với ba của Đào Tử thôi, nói chuyện phiếm ha ..." Thẩm Di Nhiên ngượng ngùng thu cánh tay về.
Đào Tử nhìn cô một cái, mở cánh tay nhỏ của mình ra.
Hà Tứ Hải vội vàng đem cô ôm lên.
"Hừ ~ "
Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, phảng phất đang nói, đây là của tôi.
"Nhiên Nhiên, con mau lại đây, giúp ba cầm cái này."
Thẩm Thiên Phóng vẫn luôn để ý đến bên này, sợ con gái thương tâm, vội vàng gọi con bé về.
Thẩm Di Nhiên không trở lại, mà là nói với đối Đào Tử: "Tôi có ba ba."
Hà Tứ Hải cũng không muốn các cô bởi vì chút chuyện nhỏ này mà huyên náo không vui, thế là lại để Đào Tử xuống.
"Được rồi, các con đi chơi với nhau đi, ba giúp dì Lưu đi xách đồ." Hà Tứ Hải vỗ mông nhỏ của cô.
"hiahiahia ..." Uyển Uyển ở bên cạnh nở nụ cười.
Bùi Cẩm Tú chỉ đặt hai chiếc nhà xe với một cái lều vải.
Lều vải vốn là cho bọn nhỏ chơi đùa với trải nghiệm, cho nên hiện tại có thêm mẹ của Uyển Uyển, buổi tối cũng ngủ đủ.
Vốn dĩ Chu Ngọc Quyên muốn thuê một cái nhà xe khác, thật không nghĩ đến tất cả đều đã cho mướn.
"Không nghĩ tới chuyện làm ăn lại tốt như vậy." Chu Ngọc Quyên cảm khái nói.
"Ngày nghỉ, đều là phụ huynh mang con lại đây trải nghiệm cuộc sống, phía trước còn có trang trại, chẳng những có thể hái rau, còn có thể hái ô mai, đào..."
"Đào? Haha, chúng con muốn đi hái Đào Tử, hái thật nhiều đại Đào Tử, sau đó ăn Đào Tử, gào gừ gào gừ ..."
Huyên Huyên tiếp lời, cố ý hướng về phía Đào Tử nói.
"Xem mông gà mập của em nện mặt."
Hai người lại đùa giỡn.
Làm thủ tục tại quầy lễ tân, sau đó được nhân viên phục vụ dẫn dắt đi, mọi người đi tới thuê nhà xe trước.
Hai chiếc nhà xe là ở cùng một vị trí, lều vải khoảng cách hơi xa một chút, xung quanh là những cây bạch dương cao, phía dưới là cỏ xanh mềm mại với đủ loại hoa dại.
Mấy đứa trẻ vây quanh cây đại thụ xoay quanh vòng, trốn tìm, hưng phấn cực kỳ.
Kỳ thực ngoại trừ bọn họ ra, còn có một số đứa bé khác cũng đến cấm trại cùng với ba mẹ, và nhỏ nhất còn được ôm vào trong ngực.
Bởi vì có đứa nhỏ Thẩm Di Nhiên vô tư này, cho nên bọn họ rất nhanh đã kết thành một nhóm đông đúc.
Các cô chơi đùa quanh khu rừng cây bạch dương.
"Thật sự chính là đến đúng chỗ rồi, rất ít khi thấy Uyển Uyển có thể vui vẻ như vậy." Chu Ngọc Quyên cảm khái nói.
------
Dịch: MBMH Translate