Mặc dù Uyển Uyển bình thường đều là cười hiahia, nhưng mà cười hiahia của cô cũng là có khác nhau, những người quen với cô bé có thể dễ dàng phân biệt ra được đâu là tiếng cười thật lòng của cô bé, đâu chỉ là giống với câu thần chú ngoài miệng mà thôi.
Nhưng mà Uyển Uyển như trước vẫn không có thể thả ra, vẫn luôn đi theo phía sau Đào Tử với Huyên Huyên.
Đặc biệt là Huyên Huyên, còn bất chợt mà lôi kéo Uyển Uyển, ngăn ở trước người của cô.
"Bình thường thấy con bé nghịch ngợm bó tay, không nghĩ tới lại vẫn tỉ mỉ như thế, còn rất hiểu chuyện." Lưu Vãn Chiếu rất là bất ngờ nói.
"Huyên Huyên hoạt bát hơn một chút, thế nhưng trẻ con hoạt bát không phải càng tốt hơn sao, tôi ngược lại thật ra hi vọng Uyển Uyển có thể học hỏi được nhiều thứ từ Huyên Huyên." Chu Ngọc Quyên đẽ nói.
"Em mang theo gì vậy, sao lại nặng thế?" Hà Tứ Hải đang giúp Lưu Vãn Chiếu xách đồ ở trên xe từ nhà mang tới.
Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn túi trên tay của hắn nói: "Em sợ bọn nhỏ chơi mệt rồi nhàm chán, cho nên mang một sách tranh đến, đợi buổi tối em đọc cho bọn nhỏ nghe."
Chà, chả trách nó lại nặng như vậy.
Mà lúc này Chu Ngọc Quyên với Lưu Vãn Chiếu cũng đem bàn chuyển xuống nhà xe.
"Những thức ăn này là cho các cậu." Lúc này Thẩm Thiên Phóng ôm hai cái hộp xốp đi tới.
"Nhiều như vậy à." Hà Tứ Hải cũng không khách khí, thuận tay nhận lấy.
"Đều là một ít thịt cùng với hải sản, rau dưa tôi không có mua, bên này có cung cấp. Đợi sau khi bọn nhỏ về, dẫn bọn họ đi trong ruộng hái một ít."
Hà Tứ Hải nhớ tới cánh đồng rau mà hắn cùng với Uyển Uyển đã nhìn thấy trước đó.
"Vậy hay là đi sớm một chút, hiện tại thời gian cũng không còn sớm." Chu Ngọc Quyên nhìn đồng hồ một chút rồi nói.
Sau khi đi hái rau về, cũng chính là thời gian để làm bữa trưa.
Thế là gọi mấy đứa nhỏ trở về.
Dù rằng rất không muốn chia tay với những bạn nhỏ mới gặp, thế nhưng nói muốn đi cánh đồng hái rau, bọn nhỏ lại hưng phấn không thôi.
Chỉ có Đào Tử, hoàn toàn không hiểu, việc này có cái gì mà vui chứ.
Nhưng dù như thế nào đi nữa, cô còn mang theo rổ, đi ra đất trồng rau cùng với mọi người.
"Đây là rau chân vịt, đây là cà rốt, oa còn có đậu Hà Lan ..." Đào Tử thuộc như lòng bàn tay, rất nhiều người lớn cũng không nhận ra.
"hiahia ... Đào Tử em thật lợi hại."
Đào Tử nghe vậy rất là đắc ý.
"Oa ... Còn có cà chua, em muốn ăn." Đào Tử đưa tay hái được một trái cà chua liền dồn vào trong miệng.
Bên cạnh duỗi ra một bạn tay đoạt lại.
"Phải rửa sạch rồi mới được ăn." Hà Tứ Hải ôn nhu nói.
Nhưng là vừa quay đầu, chỉ thấy Huyên Huyên cũng hái được một quả nhét vào trong miệng.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải nhìn qua, con mắt lập tức trợn trừng lên.
Quả nhiên, chỉ cần là ăn, cô bé cũng không kém ai..
Bốn bạn nhỏ tuy rằng hái được rất nhiều rau.
Thế nhưng buổi trưa lúc ăn cơm, các cô lại toàn bộ lựa chọn ăn thịt.
"Bởi vì thịt ăn ngon, thơm nức, ừmmmm ..."
"Vậy các em cũng phải ăn chậm một chút, tôi nướng cũng không đuổi kịp tốc độ độ ăn của các em." Hà Tứ Hải có chút nói không nên lời.
"Vậy ông chủ phải cố gắng lên, không nên lười biếng nha."
"Tôi dù cố gắng nữa, cảm giác cũng không đủ, nếu không tôi đem em nướng lên, đoán chừng đủ cho mọi người ở đây ăn."
Huyên Huyên nghe vậy trợn mắt lên, cực kỳ giật mình.
"Tôi ... Thịt của tôi thịt ăn không ngon, đắng, thối."
"Không, trông em nhìn bụ bẫm, vừa trắng vừa mềm, nướng lên nhất định ăn rất ngon."
"Vẫn ... Vẫn là không được, nếu không nướng Đào Tử đi, Đào Tử thơm, em ngửi qua rồi, thật sự nha." Huyên Huyên vẻ mặt chân thành, nỗ lực khiến Hà Tứ Hải tin tưởng.
"Nướng em trước, nếu như chúng ta ăn không đủ, chúng ta lại nướng Đào Tử, em yên tâm, tôi sẽ cho thêm nhiều thì là với hạt tiêu một chút, hơn nữa tiêu lại non, cắn một cái đi xuống, xì xì bốc lên dầu."
Huyên Huyên nuốt nước miếng.
"Vậy nhất định ăn ngon lắm ha."
"Đương nhiên rồi, nhìn dung mạo của em đẹp mắt như vậy, nhất định cũng ăn ngon."
Nghe Hà Tứ Hải khen cô xinh đẹp, Huyên Huyên lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nhưng sau đó lại phát hiện không đúng.
"Anh đem em nướng chín, em sẽ chết."
"Đúng."
"Em chết rồi, liền ăn không được nha." Huyên Huyên tức giận nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải:...
"Không sao, em chết rồi, tôi lại giúp em sống lại, giống như em bây giờ vậy, em liền có thể được ăn."
"Cũng đúng nha." Vẻ mặt Huyên Huyên bỗng nhiên hiểu ra.
"Đến lúc đó tôi để lại em cái mông của em, thịt nhiều nhất."
"Mới không cần, mông nhất định thối, ân … Anh giữ lại cho em một cái chân đi." Huyên Huyên cúi đầu, nhìn thịt trên chân mình nói.
"Tứ Hải, anh đừng chọc con bé nữa."
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười, những người khác ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười.
Lưu Vãn Chiếu nắm lấy lỗ tai của Huyên Huyên.
"Em là đồ ngốc hả?"
"Không phải."
"Vậy người nướng ăn được sao?"
"Không thể ... Hả?"
"Còn hả? Đương nhiên là không thể rồi."
"Chị đã ăn qua chưa?" Huyên Huyên hỏi.
"Đương nhiên là chưa rồi."
"Vậy làm sao chị biết được là không thể ăn."
Lưu Vãn Chiếu nghẹn lời.
Cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, suy nghĩ một chút nói: "Trong sách có nới, hơn nữa người ăn thịt người ..."
"Trên sách còn nói, không thể đánh trẻ con, chị không phải là cũng thường xuyên đánh em à."
Huyên Huyên rất là khinh thường, nói xong đem lỗ tai từ trong tay Lưu Vãn Chiếu tránh ra, từ trong đĩa lấy một xiên thịt nướng, ngồi ở bên người Chu Ngọc Quyên.
Nhìn thấy Chu Ngọc Quyên nín cười nhìn cô.
Cô bình tính nói: "Con không phải tiểu ngốc nghếch."
"Đúng, con không phải là tiểu ngốc nghếch, con rất thông minh." Chu Ngọc Quyên mỉm cười nói.
Huyên Huyên rất đồng ý với những gì bà nói.
Sau đó lặng lẽ nói với Chu Ngọc Quyên: "Con đang chọc cho mọi người vui, mẹ xem, mọi người rất là vui vẻ."
Huyên Huyên chỉ vào Đào Tử đang cười toe toét, Uyển Uyển cười hiahia, Thẩm Di Nhiên cười haha, còn có ba mẹ của cô ấy đang nín cười.
Chu Ngọc Quyên nghe xong thì sửng sốt, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thật sự không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại thông minh cơ trí như vậy.
Nhìn Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu đang nói chuyện với nhau, trong lòng cũng có một loại cảm giác quái dị không nói ra được.
------
Dịch: MBMH Translate