Nhưng vào lúc này, Hà Tứ Hải dường như nhận ra được ánh mắt của bà, quay đầu lại, nở một nụ cười thâm ý hướng về bà.
Chu Ngọc Quyên phảng phất như đã hiểu ra, hóa ra bọn họ mới là đồ ngốc.
Sau khi ăn trưa phong phú xong, mấy đứa nhỏ tràn đầy năng lượng tự nhiên không muốn nghỉ ngơi, chuẩn bị đi vườn trái cây hái trái cây.
Hà Tứ Hải nói Lưu Vãn Chiếu dẫn mấy đứa nhỏ đi, hắn thì không có đi qua đó được.
Sau khi rửa chén xong, ở trên ghế ngồi xuống.
Sau đó hướng về cách đó không xa vẫy tay.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên trong trang phục của quân đội đường thứ tám bước ra từ phía sau một cây bạch dương.
Quần áo trên người hắn giặt đến trắng bệch, ống tay còn có vết may vá, một chiếc túi vải và một chiếc cỡ nhỏ đeo chéo ở vai trái, và một cái bình da màu xanh lá cây với lớp sơn bong tróc ở bên phải.
Khuôn mặt non nớt, trông hắn còn nhỏ tuổi hơn so với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gọi đèn Dẫn Hồn ra, sau khi thắp sáng, thì chào hỏi với hắn: "Ngồi đi."
Đối phương có chút mới mẻ mà đánh giá chính mình một phen, sau đó ngồi xuống.
Hà Tứ Hải rót cho hắn một chén trà.
Nhưng mà đối phương không nhúc nhích, ánh mắt lại nhìn sang đống đồ nướng còn sót lại ở phía bên cạnh, hầu kết lên xuống.
Hà Tứ Hải cũng không nói chuyện, chỉ đem nó đặt trước mặt hắn.
"Ăn đi, không đủ thì tôi lại nướng cho cậu."
"Cảm ơn." Tiểu Bát Lộ vui vẻ nói, sau đó không khách khí cầm lấy thịt nướng ở trên bàn bắt đầu ăn.
"Lạnh không, tôi giúp cậu hâm lại."
"Không, không cần, như vậy đã rất tốt rồi." Tiểu Bát Lộ ăn như hùm như sói mà nói.
Hà Tứ Hải lại cho hắn một ít nước trái cây với đồ ăn vặt đặt ở bên cạnh.
Thấy tốc độ ăn của hắn chậm lại, Hà Tứ Hải lúc này mới lên tiếng hỏi: "Lúc hy sinh, cậu bao nhiêu tuổi."
"Mười bốn, hắc hắc ..." Hắn cười ngây ngô nói.
Hà Tứ Hải trong lòng không khỏi có một chút chua xót.
"Cậu tên gì?"
"Hà Đại Tráng."
"Vậy cùng thuộc trong họ tôi rồi, cậu còn tâm nguyện gì chưa xong, sao lại lang thang ở đây?"
"Ồ, đó là bởi vì tôi đã chết ở chỗ này." Hà Đại Tráng chỉ về một nơi.
Sau đó mở chiếc túi vải ra, từ bên trong lấy ra một bức thư với hai cái đồng bạc, đặt ở trên bàn.
"Trước khi trung đội trưởng hi sinh, đã đem những thứ đồ này giao cho tôi, tôi đã hứa với anh ấy, sẽ giúp hắn đưa trở về cho người nhà của hắn, nhưng là ..."
Nhìn sắc mặt Hà Đại Tráng ảm đạm ở đối diện, nguyên do không cần nói cũng biết.
Năm đó trung đội trưởng hi sinh, đem nhiệm vụ thư với hai đồng bạc phó thác cho hắn, hắn còn chưa kịp gửi những thứ đồ này đi, thì chính hắn cũng đã hy sinh.
Thế nhưng nhiệm vụ trung đội trưởng giao cho hắn chưa hoàn thành, cho nên hắn mới vẫn luôn lang thang ở nhân gian.
Hà Tứ Hải thấy cái ly trước mặt hắn đã cạn, lại rót cho hắn một chén nước.
Suy nghĩ một chút, mở hộp xốp bên cạnh ra, lấy ra một chai nước uống sau khi mở ra thì để ở trước mặt của hắn.
"Uống cái này đi."
Hà Đại Tráng cầm lấy đồ uống, tò mò nhìn nó, sau đó cẩn thận từng li từng tí uống một hớp.
Sau đó híp mắt, lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Uống ngon thật." Hắn nói.
"Uống ngon thì uống nhiều một chút, chỗ này của tôi còn có rất nhiều."
"Cảm ơn ngài." Hà Đại Tráng vui vẻ nói.
Sau đó lại cẩn thận từng li nhấp một ngụm.
"Thật tốt." Hắn cao hứng nói.
"Cái gì?" Hà Tứ Hải không hiểu ý của hắn.
"Cuộc sống hiện tại của các anh thật tốt, có thịt ăn, còn có nước ngọt uống."
"Ừm, nhưng chúng tôi có thể sống tốt được như vậy, là vì có rất nhiều người giống như cậu, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hi sinh chính mình, để đổi lấy ngày hôm nay cho chúng tôi."
Hà Đại Tráng cười ngây ngô mà gãi đầu một cái, hắn tuổi còn nhỏ, được Hà Tứ Hải khen ngợi nên có chút ngượng ngùng.
"Bản thân cậu không tâm nguyện nào muốn hoàn thành sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Hà Đại Tráng nghe vậy lộ ra vẻ mặt mờ mịt, một lát sau mới nói: "Tôi muốn gặp mặt em gái tôi, lúc tôi rời nhà, con bé mới ba tuổi, mỗi ngày đi theo phía sau tôi gọi anh trai, tôi đã hứa với con bé, khi tôi trở lại, sẽ may cho con bé quần áo vải bông."
"Vậy cậu đã từng đi tìm cô ấy chưa?"
Hà Đại Tráng lần nữa lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Thời gian quá lâu, rất nhiều chuyện hắn không còn nhớ rõ nữa, nhưng mà ngay cả như vậy, hắn nhớ mang máng chính mình cũng đã từng đi tìm, thế nhưng không tìm được, sau đó trở lại nơi này.
"Không sao, tôi sẽ giúp cậu tìm." Hà Tứ Hải an ủi.
"Có thật không?" Hà Đại Tráng lộ ra vẻ vui mừng.
Sau đó nhìn về phía lá thư với đồng bạc trên bàn, hỏi: "Vậy cái này thì sao?"
"Tôi cũng sẽ giúp cậu giao đến tay người nhà của trung đội trưởng cậu."
"Anh là người tốt."
Đôi mắt hắn sạch sẽ mà lại trong suốt dường như đang tràn ngập niềm phấn khích.
Sau đó chỉ vào đồ uống trên bàn hỏi: "Đây là cho tôi sao?"
"Đương nhiên." Hà Tứ Hải gật đầu.
Thế là Hà Đại Tráng cầm lấy ấm nước, đem đồ uống rót vào trong ấm nước.
"Em gái tôi thích nhất là kẹo ngọt, nước ngọt ngon như vậy, tôi muốn mang về cho em gái uống." Hắn nói.
Hà Tứ Hải quay đầu đi, cánh mũi hơi cay cay.
------
Dịch: MBMH Translate