Hà Đại Tráng mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng hắn đã tham gia quân đội được bốn năm.
Cho nên nói năm đó Hà Đại Tráng tòng quân lúc đó mới chỉ có mười tuổi.
"Này cũng quá nhỏ, cậu tại sao lại vào bộ đội?"
"Năm ấy, quân Bát Lộ đi ngang qua làng của chúng tôi, ở lại thôn của chúng tôi nghỉ ngơi mấy ngày. Bọn họ là buổi tối tới, để không làm phiền đến dân chúng nghỉ ngơi, ngay cả cửa cũng không gọi, chỉ ở bên ngoài nằm trong đống cỏ nghỉ ngơi một đêm."
"Quân Bát Lộ kỷ luật nghiêm minh, không nắm bách tính một châm một đường, họ thậm chí còn phân phát lương thực cho mọi người. Nhà chúng tôi cũng được nửa túi gạo, mẹ với em gái tôi đều rất vui."
"Trong thôn chúng tôi có rất nhiều người đền xin gia nhập vào quân Bát Lộ, tôi cũng đi, vì lo lắng bọn họ sẽ chê tôi nhỏ tuổi, cố ý nói thêm ba tuổi."
Nhưng mà năm đó, đồ ăn thiếu thốn, dinh dưỡng theo không kịp, trẻ con mười ba với mười tuổi đều rất nhỏ gầy, thật sự là không thể nào phân biệt được.
"Mẹ tôi biết được, đi tới trong bộ đội, Đại đội trưởng để cho mẹ tôi đưa tôi trở về, mẹ tôi nới ở nhà, cùng hắn chết đói, thì thà ra tiền tuyến giết quỷ còn hơn, vì báo thù cho cha tôi, giết một người đủ, giết hai cái liền kiếm một cái ..."
"Đại đội trưởng đã giữ tôi lại, trở thành lính cần vụ."
"Cha cậu bị người Nhật Bản giết à?"
"Ừm, em gái tôi sinh ra chưa được bao lâu, cha tôi đi chợ, gặp phải người nhật đang càn quét, bị bọn họ giết chết."
"Bởi vì tôi nhỏ tuổi, đại đội trưởng đã sắp xếp cho tôi làm bên quân y, đảm nhiệm chăm sóc thương binh."
Cho nên Hà Đại Tráng tuổi tác tuy nhỏ, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đi theo bộ đội trải qua vô số mưa bom bão đạn.
"Trước khi tôi hi sinh, Đại đội trưởng con giới thiệu tôi vào đảng, tôi là một đảng viên."
Nói tới chỗ này, Hà Đại Tráng đứng thẳng người lên, toàn bộ tinh thần phấn chấn.
Hà Tứ Hải thấy hắn không thích uống trà, thế là lại cho hắn cầm một chai nước khác.
Hai người ngồi ở chỗ này, lẳng lặng mà trò chuyện.
Hà Đại Tráng nói con đường hắn đã đi và nơi hắn đã chiến đấu.
Hà Tứ Hải nói thế giới đang thay đổi nhanh chóng, nhưng người dân Trung Quốc đã đứng lên.
"Thật tốt, tôi trước đó cũng đi qua bên ngoài, hoàn toàn không nhận ra, cho nên tôi liền trở về nơi này, nơi này từ một mảnh đất hoang vu, đến người đến người đi ..."
"Cậu hẳn phải biết cậu đã chết, không thể hoàn thành nguyện vọng của trung đội trưởng, cậu chưa hề nghĩ tới việc rời đi sao?"
Hà Đại Tráng nghe vậy kỳ quái nhìn hắn.
Hà Tứ Hải cười khổ một tiếng, "Là tôi lỡ lời."
Tâm nguyện vừa là chấp niệm, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được chấp niệm chứ.
Nhưng cho dù làm người tiếp dẫn lâu như vậy, hắn vẫn như trước có phần không hiểu, nếu như không có hắn, rất nhiều chấp niệm căn bản cũng không có khả năng thực hiện được, tại sao lại không thể tự mình buông bỏ được chứ.
"Yên tâm, tâm nguyện cậu tôi sẽ tiếp nhận, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành."
"Cảm ơn."
Hà Đại Tráng đứng lên, hướng về Hà Tứ Hải chào một cái.
"Nhưng mà, tôi không có gì có thể làm thù lao cho anh." Hắn do dự một chút nói.
"Không sao, bảy mươi năm trước cậu đã chi trả tiền rồi." Hà Tứ Hải nói.
Hà Đại Tráng nghe vậy có phần không hiểu gãi đầu một cái.
"Cậu đã dùng tính mạng của cậu thanh toán xong thù lao, bởi vì có cậu hi sinh, mới có chúng tôi bây giờ, đây là thù lao trân quý nhất." Hà Tứ Hải nói.
Gò má Hà Đại Tráng ửng đỏ, mặt ngượng ngùng nói: "Tôi ... Tôi không có vĩ đại như vậy đâu, trung đội trưởng chúng tôi, Đại đội trưởng, còn có rất nhiều chiến sĩ hy sinh, bọn họ ... Bọn họ ..."
"hiahiahia ... Quả đào lớn, tôi có một quả đào lớn ..."
"Tôi cắn một cái quả đào lớn, quả đào lớn ngọt khè khè..."
"Đào Tử, em bị cắn nha, chị cũng có một quả đào lớn, tôi có nên ăn thịt bạn hay không."
"Hừ, em không ăn đào, em ăn dâu tây, dâu tây ăn rất ngon ..."
...
Tiếng nói chuyện rôm rả của mấy đứa nhỏ vang lên, Hà Đại Tráng cầm cái ấm trên bàn xách lên, xoay người muốn rời khỏi.
"Cậu đi đâu vậy?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Tôi ... Tôi không quấy rầy các anh nữa." Hà Đại Tráng nói.
"Không có gì quấy rầy, mau ngồi xuống đi, bọn nhỏ hái trái cây trở về, vừa vặn cậu cũng nếm thử đi."
"Nhưng là ..."
"Không có nhưng là gì hết." Hà Tứ Hải đứng lên ấn nhẹ vai hắn xuống, để hắn ngồi xuống.
Lúc này đám người cũng đã trở về, khi thấy nhiều hơn một người, đều có chút kinh ngạc.
Sở dĩ kinh ngạc, là vì quần áo trên người Hà Đại Tráng.
Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy đèn Dẫn Hồn để ở trên bàn, dường như đã hiểu được cái gì đó.
Chỉ có Đào Tử không biết gì, quan sát Hà Đại Tráng, tò mò hỏi: "Anh trai này là ai vậy?"
"Đây là Hà Đại Tráng, hắn là một người quân nhân." Hà Tứ Hải giới thiệu cho mọi người.
"Quân nhân?" Đào Tử vẫn như trước hơi nghi hoặc một chút.
"Là người bảo vệ mọi người." Hà Tứ Hải nhỏ giọng giải thích cho cô hiểu.
"Ồ, con biết rồi, cũng giống như GG Bond, là đại anh hùng." Đào Tử lớn tiếng nói.
"Đúng, đại anh hùng."
Đám người Chu Ngọc Quyên liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Hà Tứ Hải.
Sau đó mỉm cười hướng về Hà Đại Tráng nói: "Chúng tôi hái được một ít đào với dâu tây, cậu cũng nếm thử đi."
Thẩm Thiên Phóng chủ động nói chuyện với Hà Đại Tráng.
Trong khi đó Chu Ngọc Quyên, Lưu Vãn Chiếu với Bùi Cẩm Tú ba người cùng rửa Đào với dâu tây, trên thực tế là lặng lẽ nghe Thẩm Thiên Phóng cùng với Hà Đại Tráng nói chuyện.
Hà Đại Tráng là một người đơn giản, hơn nữa cũng chỉ là một cậu bé mười bốn tuổi, đâu phải là đối thủ của một doanh nhân như Thẩm Thiên Phóng, rất nhanh đã đem tất cả thông tin của mình đều nói ra hết.
Hà Tứ Hải cũng không hề ngăn lại, bởi vì đó cũng không phải chuyện gì cần giấu diếm, mà là một vinh quang đáng được tán dương.
Quả nhiên khi bọn họ nghe được Hà Đại Tráng mười tuổi tòng quân, mười bốn tuổi anh dũng hi sinh, đều không khỏi xúc động.
Mấy người phụ nữ thì cảm tính hơn lặng lẽ lau nước mắt.
Đương nhiên những người phụ nữ này không bao gồm mấy đứa nhỏ.
Các cô chính là lặng lẽ meo meo mà ăn đồ ăn vặt mà Hà Tứ Hải lấy ra cho Hà Đại Tráng.
Thứ này ăn còn ngon hơn so với trái cây.
"Mấy người các con, đừng chỉ chú ý chính mình ăn, cũng nên chia sẻ cho anh trai một ít." Hà Tứ Hải nói.
Hắn sở dĩ không ngăn cản, là vì Đào Tử bọn họ nếu như là không ăn, Hà Đại Tráng khẳng định cũng sẽ không ăn, thậm chí không biết nên ăn làm sao.
"Đại anh hùng, cái này cho anh ăn, rất ngọt nha." Đào Tử cầm trên tay một nửa thanh Chocolate chia cho Hà Đại Tráng.
"hiahiahia ... Cái này của em cũng cho anh." Uyển Uyển rút cây kẹo sữa ở trong miệng ra đưa cho đối phương.
"Cái này thì không được, chỗ này còn có." Hà Tứ Hải vội vàng ngăn lại, phía trên còn dính đầy ngụm nước miếng của cô.
"Đi, nếm thử, kẽo kẹt giòn, kẽo kẹt kẽo kẹt ..."
Huyên Huyên dùng ngón tay út mập mạp nhẹ nhàng bắn ra, đem thức ăn còn dư vậy kẽo kẹt giòn đẩy lên trước mặt Hà Đại Tráng, quay đầu liền đi tìm đồ ăn khác.
Thẩm Di Nhiên cũng chia sẻ bánh quế của mình cho Hà Đại Tráng.
"Trái cây đến đây."
Đám người Chu Ngọc Quyên bưng trái cây rửa xong đi ra, tất cả đều đặt ở trước mặt Hà Đại Tráng.
Nhìn mọi người nhiệt tình như thế, Hà Đại Tráng có chút không biết làm sao, viền mắt ửng đỏ.
"Ăn, ăn no rồi, mới có sức lực đi hoàn thành tâm nguyện chưa xong của cậu." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.
Hà Đại Tráng sững sờ nhìn thoáng qua Hà Tứ Hải, sau đó nhìn mọi người xung quanh.
Thấp giọng nói: "Cám ơn mọi người."
Tuổi tác hắn tuy nhỏ, nhưng lại không ngốc.
"Tôi không có văn hóa như đại đội trưởng của chúng tôi, cũng không có biết nhiều giống như trung đội trưởng của chúng tôi. Tôi đi theo bọn họ chiến đấu, chính là muốn đem người Nhật khi dễ chúng ta đuổi ra ngoài, nghĩ tới người sau đều sẽ có cơm ăn, không đói bụng, thật tốt, hiện tại có ăn không hết thực vật ..."
"Cậu nếu như còn sống mới là tốt." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh cảm khái nói.
Hà Đại Tráng cười lắc đầu.
"Mẹ tôi kể giết một người Nhật huề vốn, giết hai người Nhật kiếm một cái, tôi đã kiếm được, không lỗ."
Hắn cầm lấy đào ở trên bàn, cắn một miếng rất lớn.
Thật ngọt.
------
Dịch: MBMH Translate