Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1262 - Chương 1262: Đón Người.

Chương 1262: Đón Người. Chương 1262: Đón Người.

"Anh, anh đi chơi đùa cùng chúng em đi." Đào Tử kéo áo Hà Đại Tráng, nói.

"Được."

Nhìn thấy Đào Tử, hắn phảng phất như nhìn thấy em gái của chính mình.

Không biết em gái hiện tại thế nào rồi.

"Chúng ta chơi trốn tìm đi." Huyên Huyên nói.

"Hi hi ha ha…"

Uyển Uyển xoa eo, nghĩ thầm đây là sở trưởng của nàng.

"Đừng chạy xa, chơi ở phía trước thôi." Chu Ngọc Quyên dặn dò.

Mấy tên nhóc vui vẻ nhảy nhót ở bên trong Bạch Hoa Lâm, Hà Đại Tráng vụng về phối hợp với bọn họ.

Dần dần hắn cũng bị cuốn vào trong.

Tiếng cười vui của hắn cũng vang lên.

"Vẫn còn là con nít." Thẩm Thiên Phóng cảm khái.

Mọi người trầm mặc không nói gì.

"Buổi tối đủ nguyên liệu nấu ăn không, không đủ chúng ta đến quầy phục vụ mua chút trở về, hoặc là anh và Uyển Uyển đi về một chuyến." Hà Tứ Hải hỏi Lưu Vãn Chiếu.

"Hẳn là đủ rồi." Lưu Vãn Chiếu rõ ràng ý của Hà Tứ Hải, mở thùng xốp bên cạnh ra liếc mắt nhìn.

"Bên chúng tôi cũng có không ít hải sản." Bùi Cẩm Tú cũng vội vàng nói.

Thực ra tuy bọn họ nhiều người, nhưng có bốn đứa nhỏ, các nàng ăn cũng không nhiều.

Không biết phải chăng bởi vì được mấy người Đào Tử cảm hoá, hay là bởi vì Hà Đại Tráng cũng chỉ là một đứa nhỏ, từ từ thả lỏng, buông bỏ gánh nặng...

"Uyển Uyển, Uyển Uyển, em tới đây."

"Hi hi… Ông chủ, cái gì thế, chúng em đan chơi trốn tìm đây."

"Chơi trốn tìm vứi em, các nàng tìm một đời cũng không tìm được em nha."

"Hi hi…" Nhóc con xoa eo, vô cùng đắc ý.

"Được rồi, đừng cười nữa, đi đón dì Đinh với anh." Hà Tứ Hải kéo tay của nàng.

"Đinh Mẫn lát nữa cũng lại đây sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Ừm... Anh cũng không biết, đợi lát nữa anh sẽ hỏi nàng một chút." Hà Tứ Hải nói.

Nói xong kéo tay Uyển Uyển rồi biến mất ở trước mặt của mọi người.

Hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng có vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhưng nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lưu Vãn Chiếu và Chu Ngọc Quyên, tuy rằng trong lòng cực kỳ tò mò, nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi dò.

Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển đi tới cây đào già trấn Đào Hoa.

Đinh Mẫn và Ninh Đào Hoa đang ngồi uống trà dưới cây đào giống như lúc bọn họ rời đi vào sáng sớm, giống như là chưa bao giờ rời đi.

Nhưng mà rất hiển nhiên trạng thái của Đinh Mẫn đã hoàn toàn khác trước, tinh thần cả người toả sáng, tinh thần phấn chấn.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải và Uyển Uyển, nàng đứng lên.

"Các người tới rồi."

Hà Tứ Hải đánh giá nàng trên dưới một hồi, "Đào Hoa đã xử lý giúp cô rồi sao?"

"Đâu chỉ là được rồi, nàng còn giúp tôi ổn định lại thân thể."

Lần này Đinh Mẫn không có tránh né, còn giang hai cánh tay, quay một vòng tại chỗ cho Hà Tứ Hải nhìn.

Hà Tứ Hải bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ ở trên vai Đinh Mẫn.

Một tia khí tức yếu ớt bốc lên từ bả vai nàng.

Sau đó vào trong tay Hà Tứ Hải.

"Ồ? Đây là cái gì?" Đinh Mẫn cũng nhìn thấy rồi, kinh ngạc hỏi.

"Đây là dục vọng." Hà Tứ Hải giải thích.

"Thần lực tuy rằng thần kỳ, gần như là vạn năng, nhưng thần lực cũng có độc. Bởi vì nó nhiễm dục vọng của tin chúng, cô tiếp thu trị liệu của thần lực đương nhiên cũng bị dục vọng trong đó ô nhiễm, có dục vọng sẽ có nhân quả. Tôi xua tan giúp cô rồi, hiện tại không sao rồi." Hà Tứ Hải giải thích.

"Vậy… Vậy anh không sao chứ?" Đinh Mẫn nghe vậy liền nhìn Hà Tứ Hải với vẻ sốt sắng.

Hà Tứ Hải hơi sững một chút, cười lắc lắc đầu.

Ninh Đào Hoa đang uống trà bên cạnh cũng sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn Đinh Mẫn rồi liếc nhìn Hà Tứ Hải, yên lặng thả cốc xuống.

Đinh Mẫn đại khái cũng phản ứng lại, vội vàng quay đầu nói với Ninh Đào Hoa: "Đào Hoa, cô không sao chứ?"

Ninh Đào Hoa lắc lắc đầu, lại cười đến nhánh hoa cũng run rẩy, gò má Đinh Mẫn đỏ chót.

Đào Hoa bởi vì từ nhỏ đã bị thần lực ô nhiễm, cũng là duyên phận, gặp được Hà Tứ Hải, kế thừa vị trí Đào Thần.

Nếu không khi dục vọng bên trong thần lực mất đi áp chế mà bạo phát, nàng sẽ chết cực kỳ thê thảm.

Mà nàng kế thừa vị trí Đào Thần, có lực lượng của Đào Thầnsẽi không cần phải lo lắng những thứ này.

Bởi vì nàng cũng là mượn, mượn Hà Tứ Hải, hoặc là nói mượn sổ sách.

Hà Tứ Hải trước đây cũng dùng nguyên lý tương tự, đầu tiên là mượn dùng thần lực của Tống Tử Nương Nương, sau đó lợi dụng đặc tính của cây hoè, lại "Đánh cắp" sức mạnh Phật môn, sau đó lại "Đánh cắp" sức mạnh Thiên đường.

Nói chung là các người không bái Hà Tứ Hải hắn thì có qua hệ gì với Hà Tứ Hải hắn chứ?

Cho nên dục vọng bên trong thần lực không ô nhiễm được hắn.

Chuyện không tốt duy nhất chính là qua thời gian dài, sẽ có loại cảm giác vào được thì không ra được, dù sao thần lực của hắn dường như bèo không rễ.

Nhưng mà từ sau khi thu được đá Ngũ Sắc đã có thể giải quyết vấn đề này rồi.

Tảng đá kia ẩn chứa thần lực to lớn, hơn nữa cực kỳ thuần khiết, cũng không biết có lai lịch ra sao.

"Cảm ơn." Ninh Đào Hoa nói với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải biết rõ nàng trị liệu cho Đinh Mẫn thì thần lực sẽ ô nhiễm nàng, nhưng vẫn nhường cơ hội này cho nàng, sau đó lại giúp đỡ xua tan dục vọng ô nhiễm, nhìn như làm điều thừa, trên thực tế là tặng ân tình cho nàng.

Nếu không nàng vẫn đúng là không tiện mở miệng với Đinh Mẫn.

"Đi thôi, đừng ăn nữa."

Hà Tứ Hải quay đầu lại gọi Uyển Uyển, nàng vẫn cúi đầu, cố gắng ăn trà bánh trên bàn đá.

Tuy buổi chiều nhóc con đã ăn no căng bụng, thế nhưng chơi cùng mọi người một chút đã tiêu hao tất cả rồi.

Uyển Uyển vội vàng ôm cốc uống một hớp, thiếu chút bị nghẹn.

"Hiện tại về Hợp Châu sao?" Đinh Mẫn thuận miệng hỏi.

"Cô buổi tối có chuyện gì hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Thấy Hà Tứ Hải hỏi như vậy, Đinh Mẫn liền biết hắn khẳng định là có việc muốn nói với mình.

Quả nhiên ngay lập tức đã nghe Hà Tứ Hải nói: "Nếu như không có chuyện gì thì cùng đến chỗ cắm trại với chúng tôi đi. Tôi vừa vặn cũng có chút việc muốn nói với cô."

"Được, tối nay tôi cũng không chuyện gì." Đinh Mẫn nói.

Sau đó lại quay đầu nói với Ninh Đào Hoa: "Đào Hoa, cảm ơn, tôi đi trước đây, có gì liên hệ qua điện thoại."

"Cảm ơn, gây thêm phiền phức cho cô rồi." Ninh Đào Hoa hơi khom người, nói.

Nàng cũng không tự cao tự đại về thân phận này.

Một cơn gió thổi tới, cánh hoa hồng nhạt dồn dập rơi xuống.

Uyển Uyển ngẩng đầu lên, một cánh hoa đào rơi xuống trên chóp mũi của nàng.

Nàng biến thành mắt gà chọi, miết miệng nhỏ, cố gắng muốn thổi nó xuống.

Hà Tứ Hải đưa tay lấy xuống giúp nàng, kéo tay của nàng, lại rất tự nhiên nắm lấy tay Đinh Mẫn.

Sau đó nói: "Đi đây."

Sau đó bọn họ biến mất ở trước mặt Ninh Đào Hoa.

Ninh Đào Hoa xoay người, nhìn trấn Đào Hoa rộn rộn ràng ràng tràn ngập khói lửa dưới sườn.

Một cơn gió bay lên từ phía sau nàng, cánh hoa trên đất và trên bàn dồn dập bay lượn mà lên, chồng chất đến dưới cây đào già. Thân thể của nàng giống như một bức tranh được lau chùi, trở nên nhạt dần, cuối cùng biến mất.

Hà Tứ Hải và Uyển Uyển còn có Đinh Mẫn xuất hiện tại nơi cắm trại không một tiếng động.

Mọi người thậm chí cũng không phát hiện bọn họ trở về.

Mãi đến tận khi Uyển Uyển phát ra tiếng cười hi hi, mọi người mới phát hiện.

Sau đó một người đột nhiên ôm lấy Uyển Uyển từ phía sau lưng.

"Ha ha, em bắt được chị rồi."

Uyển Uyển bị giật mình, theo bản năng mà muốn ôm chặt bắp đùi Hà Tứ Hải, sau đó mới phản ứng được là Huyên Huyên.

"Hi hi… Em thật là lợi hại nha." Huyên Huyên khen ngợi.

"Đó là đương nhiên."

Huyên Huyên bày ra tư thế siêu nhân bay lượn, vô cùng đắc ý.

"Chị Đinh Mẫn tỷ...."

Lưu Vãn Chiếu đi tới bắt chuyện.

"Vãn Chiếu, buổi tối nay làm phiền rồi." Đinh Mẫn cười đáp một tiếng, hai người tay cầm tay, vô cùng thân mật.

Khiến cho Hà Tứ Hải có chút không hiểu ra sao, quan hệ của các nàng tốt như vậy từ lúc nào thế?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment