Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1263 - Chương 1263: Một Phong Thư Dài Lâu.

Chương 1263: Một Phong Thư Dài Lâu. Chương 1263: Một Phong Thư Dài Lâu.

"Đây là chiến sĩ Bát Lộ Quân- Hà Đại Tráng, vị này chính là cảnh sát Đinh Mẫn."

Hà Tứ Hải giới thiệu cho hai người, đồng thời còn nhắc đến nghề nghiệp của bọn họ.

Hai người cúi chào lẫn nhau.

Thời gian còn lại dành cho hai người nói chuyện.

Đinh Mẫn mở điện thoại di động ra ghi âm, ghi chép lại tin tức liên quan tới trung đội trưởng và tin tức của chính hắn mà Hà Đại Tráng nói.

Càng tỉ mỉ, liền có thể nhanh tìm được người mà hắn muốn gặp.

Về phần Hà Tứ Hải thì cùng nấu bữa tối cùng Thẩm Thiên Phóng.

Bùi Cẩm Tú và Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh giúp đỡ.

Mà mấy đứa nhóc mệt mỏi một buổi trưa cũng yên tĩnh lại, ngồi ở bên cạnh uống nước nghỉ ngơi, nghe Lưu Vãn Chiếu kể chuyện.

Tất cả có vẻ như rất hài hòa và hạnh phúc.

Hà Đại Tráng nói chuyện với Đinh Mẫn xong thấy cảnh này, trong lòng cũng không khỏi cảm khái.

Hắn tuổi con nhỏ, cũng không hiểu được quá nhiều thứ, nhưng cũng biết đây đại khái chính là kỳ vọng mà bọn họ năm đó phấn đấu quên mình đi.

Hà Đại Tráng đứng dậy, dưới tình huống mọi người không có chú ý, lặng yên rời khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn Dẫn Hồn, cuối cùng biến mất ở trong Bạch Hoa Lâm.

"Hà Đại Tráng đâu?"

"Đi rồi?"

"Huyên Huyên, đi tìm hắn về."

"Ha ha, đây chính là điểm mạnh của em."

Huyên Huyên cầm đèn Dẫn Hồn, như là một con đom đóm nhỏ trong đêm đen, xiêu vẹo biến mất ở trước mắt mọi người.

Thế nhưng rất nhanh, nàng đã kéo Hà Đại Tráng trở về.

"Tại sao lại rời đi?" Hà Tứ Hải hỏi hắn.

"Thực sự quá làm phiền các người rồi." Hà Đại Tráng hơi ngượng ngùng mà nói.

"Thực ra, nói đến, là chúng tôi quấy rối anh mới đúng."

Ánh mắt Hà Tứ Hải nhìn về phía gốc cây bạch dương cách đó không xa, kia chính là nơi chôn cất Hà Đại Tráng.

"Đến, ngồi cùng mọi người đi, cũng nói cho bọn nhỏ một chút về quá khứ của cháu, để cho các nàng khắc trong tâm khảm." Chu Ngọc Quyên đi tới kéo tay Hà Đại Tráng rồi nói.

Tuy rằng nếu như Hà Đại Tráng còn sống, tuổi tác sẽ lớn hơn các nàng, thế nhưng hiện tại Hà Đại Tráng gọi Chu Ngọc Quyên bà nội cũng không có vấn đề gì.

"Thích ăn cái gì? Cứ việc ăn."

"Có thể ăn cay không?"

"Có muốn chút giấm hay không?"

"Có ăn thịt dê không"

Mọi người mồm năm miệng mười, Hà Đại Tráng dần dần buông lỏng, không còn câu nệ như trước đó nữa.

Hắn vừa ăn, vừa nói cho bọn nhỏ một ít hiểu biết và chuyện lý thú mà năm đó hắn đi bộ đội.

Đương nhiên dù sao hắn vẫn còn là trẻ nhỏ, căn bản không biết nói tránh chuyện chiến tranh tàn khốc với mấy nhóc Đào Tử, đều ăn ngay nói thật.

Mấy đứa nhóc sợ đến mức chen chung một chỗ, con mắt trợn thật lớn.

Chỉ khi biết rõ chiến tranh tàn khốc, mới sẽ khắc ghi lịch sử.

Tốc độ của Đinh Mẫn rất nhanh, chỉ hai ngày đã tìm được tất cả tin tức liên quan tới trung đội trưởng của Hà Đại Tráng ở viện hồ sơ.

Dù sao năm đó bọn họ cũng thuộc về bộ đội chính quy, lại là trung đội trưởng, đương nhiên là có hồ sơ ghi chép.

Nhưng mà lại không có tin tức của Hà Đại Tráng, bởi vì hắn chỉ là một binh sĩ không có tiếng tăm gì mà thôi, trên hồ sơ căn bản không có ghi chép về hắn.

Thực ra những binh sĩ không có tiếng tăm gì giống như hắn hi sinh ở trong kháng chiến chống Nhật nhiều vô số kể.

Bọn họ giống như cô hồn dã quỷ, hài cốt trải rộng các nơi.

Thế nhưng chính là bởi vì có sự tồn tại của bọn họ, đã thủ hộ cho mặt đất Hoa Hạ.

Tuy rằng trong hồ sơ không có ghi chép của Hà Đại Tráng.

Thế nhưng Hà Đại Tráng rời khỏi quê nhà vào lúc mười tuổi, biết rất rõ nhà của mình ở nơi nào.

Tuy rằng ngôi làng ban đầu của bọn họ đã không còn, thế nhưng cơ quan địa phương vẫn có ghi chép.

Thông qua sự cố gắng của công nhân viên, cuối cùng cũng tìm được em gái nhỏ trong miệng Hà Đại Tráng.

Nhưng mà "em gái nhỏ" năm nay đã tám mươi ba, con cháu cả sảnh đường.

"Em còn muốn đi gặp nàng không?"

Hà Tứ Hải hỏi Hà Đại Tráng, bảy mươi mấy năm qua rồi, không ai có thể bảo đảm, nàng còn có thể nhớ ra người anh này hay không, dù sao năm đó nàng còn nhỏ.

Hà Đại Tráng không hề trả lời, mà là hỏi: "Vậy trung đội trưởng thì sao? Người nhà của hắn thế nào rồi?"

"Vợ trung đội trưởng các người đã qua đời rất nhiều năm, nhưng mà trung đội trưởng các người còn có hai đứa con trai. Con cả làm ruộng ở quê nhà, con thứ làm binh, con cả đã qua đời vì bệnh từ rất nhiều năm trước, con thứ sau khi xuất ngũ thì đi làm ở trong xưởng máy móc, về hưu từ lâu..."

Con thứ hai của trung đội trưởng của Hà Đại Tráng tên là Giang Gia Bảo, năm nay đã chín mươi mốt tuổi.

Nếu như Hà Đại Tráng còn sống sót, cũng là cái tuổi này.

Hà Đại Tráng nói với Hà Tứ Hải, trung đội trưởng đối với hắn rất tốt, vẫn luôn chăm sóc hắn, có lẽ cũng là bởi vì nhìn thấy Hà Đại Tráng liền nghĩ đến con của chính mình, cho nên mới đặc biệt chăm sóc hắn.

"Em muốn đích thân đi gặp hắn sao? Nếu như không muốn, anh có thể sắp xếp người đưa tin cho hắn." Cuối cùng Hà Tứ Hải nói.

Hà Đại Tráng lại lắc lắc đầu.

"Tôi đã đồng ý với trung đội trưởng, sẽ đích thân giao tin tức cho người nhà của hắn."

"Vậy được rồi, chúng ta đi thôi."

Đinh Mẫn cung cấp cho Hà Tứ Hải bức ảnh, có địa chỉ của Giang Gia Bảo.

Cho nên Uyển Uyển mang theo bọn họ, chớp mắt đã đến vị trí của bức ảnh.

Vợ của Giang Gia Bảo đã qua đời, hiện nay hắn đang sống cùng với con nhỏ của mình, con cả và con thứ mỗi tháng đều sẽ gửi phí sinh hoạt về.

Cuộc sống tuổi già của hắn vẫn tính là an nhàn, tuy rằng năm nay đã chín mươi mốt, nhưng thân thể vẫn có thể xem là cường tráng.

Ăn sáng xong, hắn sẽ đến công viên gần đó đi dạo một vòng, bình thường đều là nói chuyện phiếm cùng với mấy người già khác, rồi là chơi cờ, cho tới giữa trưa mới về nhà ăn cơm.

Ngày hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn mang theo một chén trà ngâm đầy lá trà rồi đi ra cửa.

Đi tới công viên, hắn chào hỏi với mấy lão đầu có quen biết rồi tìm một chiếc ghế tựa ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời buổi sáng cũng không quá gắt, chiếu vào trên người rất ấm áp.

Lớn tuổi chỉ sợ lạnh, ánh mặt trời như vậy chiếu lên trên người là thoải mái nhất.

Hắn mở cốc ra uống một hớp, trong chớp mắt thả cốc xuống, ánh mắt không tốt lắm hắn, mơ hồ nhìn thấy mấy người đang đi về phía hắn.

Cuối cùng lại chỉ có một người đi tới trước mặt hắn.

Nhưng mà cách ăn mặc lại có chút kỳ quái.

"Đây là quần áo của Bát Lộ Quân sao?" Giang Gia Bảo tò mò hỏi.

"Tiểu đoàn số hai, doanh đoàn số năm, chi đội số hai, cánh quân số năm của Bát Lộ Quân, Hà Đại Tráng." Hà Đại Tráng đứng thẳng người cúi chào với Giang Gia Bảo.

Giang Gia Bảo sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Giống như là thật vậy."

Sau đó phảng phất nhớ như tới cái gì, hỏi tới: "Cậu nói là mình thuốc cánh quân số mấy của Bát Lộ Quân?"

"Cánh quân thứ năm, trung đội trưởng Giang Hà Sinh."

"Tiểu đồng chí, cậu nghe được cái tên Giang Hà Sinh từ đâu vậy. Hắn là cha tôi, đã hy sinh rất nhiều năm rồi."

Giang Gia Bảo cũng không hề tức giận.

"Đồng chí Giang Gia Bảo, đây là thư và tiền mà đội trưởng Giang Hà Sinh nhờ tôi đưa cho ngài."

Hà Đại Tráng không nhiều lời, trực tiếp móc thư và hai đồng bạc kia ra rồi đưa tới trước mặt Giang Gia Bảo.

"Tiểu đồng chí, cha tôi đã chết nhiều năm rồi, cậu không nên lấy chuyện này ra đùa giỡn." Giang Gia Bảo cuối cùng có chút tức giận rồi.

Hà Đại Tráng trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hà Tứ Hải đứng ở đằng xa.

Hà Tứ Hải ra hiệu hắn đặt ở trên ghế.

Hà Đại Tráng nghe lời tiến lên một bước, đều đồ ở bên cạnh Giang Gia Bảo.

Hà Đại Tráng lại lần nữa cúi chào Giang Gia Bảo, sau đó nhạt dần ở trước mặt hắn, cuối cùng biến mất.

Giang Gia Bảo há to mồm, sau đó lại dụi dụi con mắt, hắn cho là mình già nên bị hồ đồ rồi.

Nhưng mà khi nhìn sang bên cạnh lại thấy hai viên đồng bạc đè lên một phong thư, đang lẳng lặng mà nằm ở bên cạnh.

Hắn cầm lấy thư, chỉ thấy phía trên có vài chữ.

"Tuệ Trân thân khải."

Tay của hắn run lên, không phải là bởi vì hắn già rồi, mà là Tuệ Trân chính là tên của mẹ hắn.

Hắn từ từ mở lá thư đó ra.

Bức thư dài lâu này đã đi qua hơn bảy mươi năm, cuối cùng cũng đã đến tay người nhận.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment