Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1264 - Chương 1264: Anh Trai Nhỏ.

Chương 1264: Anh Trai Nhỏ. Chương 1264: Anh Trai Nhỏ.

"Bà nó à, đã muộn như vậy rồi, bà còn không ngủ, ở đây làm cái gì thế?"

Đinh Tự Cường ngồi ở trên ghế, nhìn vợ mình sờ ở nơi này, xoa bóp ở chỗ kia, không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Không có gì, tôi chỉ nhìn một chút." Hà Hương nói rằng.

Đinh Tự Cường và Hà Hương năm nay một người tám mươi lăm, một người tám mươi ba.

Một đời có hai đứa con, một nam một nữ, thực ra còn có một con trai nhỏ nữa, nhưng mà lúc còn rất nhỏ đã chết trẻ rồi.

Bọn họ cũng không sống cùng con mình, nhưng mà con lớn ở cách bọn họ không xa, trong ngày thường cũng thuận tiện chăm sóc.

Hai ông bà tuy rằng lớn tuổi, thế nhưng thân thể vẫn còn khá, hiện nay còn không cần người chăm sóc.

Nhưng mà mấy việc như giặt quần áo nấu cơm đều là con dâu cả mỗi ngày qua làm giúp. Nếu không là làm giúp bọn họ thì chính là đưa một chút đến cho bọn họ.

Tuy rằng chỉ có một đứa con trai, thế nhưng có lúc một đứa lại tốt hơn nhiều, nhiều đứa sẽ dễ dàng thoái thác cho nhau, nói tóm lại, con cái của bọn họ vẫn tính là hiếu thuận.

"Được rồi, ông đừng dông dài nữa, tôi đi ngủ đây." Hà Hương nói thầm, xoay người đi vào gian phòng.

Đinh Tự Cường cũng đi vào nhà.

"Ông rửa mặt chưa?"

"Rửa rồi."

"Chân thì sao?" Hà Hương một mặt ghét bỏ.

"Cũng rửa rồi."

"Có rửa sạch không? Chân còn thối hay không?"

"Cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, còn chân thối? Da chết cũng không ít." Đinh Tự Cường nói thầm.

"Vậy có cạo sạch sẽ chưa? Còn có móng tay, ngày hôm trước Vĩ Triệu đến, ông nên để hắn cắt móng tay giúp ông một hồi, ngày hôm qua ngủ, đụng vào khiến cho tôi rất đau, đêm nay ông đi tất ngủ cho tôi."

Vĩ Triệu là con trai của bọn họ Đinh Vĩ Triệu.

"Vậy không được, đi tất tôi không ngủ được."

"Vậy thì đừng ngủ nữa, nếu ngày hôm nay ông lại đụng đến tôi, tôi sẽ đá ông xuống giường."

“Cũng được, chỉ cần bà có sức lực kia."

"Lão già đáng chết này, bắt nạt tôi già rồi không còn sức đúng không?"

"Đúng đấy."

"Tôi đã nói với ông, việc này chờ Thúy Lan trở về, tôi không phải là không thể nói với nàng."

Thúy Lan là con gái nhỏ của bọn họ- Đinh Thúy Lan, bởi vì gả đi xa, trên căn bản chỉ có ngày lễ ngày tết mới sẽ trở lại thăm bọn họ.

"Nói cho nàng thì như thế nào, nàng còn có thể đánh tôi hay sao?" Đinh Tự Cường nói.

"Tôi bảo nàng sau này không mua rượu cho ông nữa."

"Bà lão này, làm sao lại xấu như thế chứ?"

"Cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, còn thèm mấy cái kia."

"Uống rượu thì có quan hệ gì với lớn tuổi, bà lớn tuổi, có bản lĩnh thì đừng ăn cơm nữa."

Hai cụ già ồn ào trên giường.

Nhưng mà nói xong đã nghe thấy tiếng ngáy rung trời của Đinh Tự Cường.

"Lão già đáng chết."

Hà Hương đạp cho Đinh Tự Cường một cước, rất nhanh bản thân nàng cũng tiến vào mộng đẹp.

...

"Tiểu Hương, tiểu Hương..."

Hà Hương mơ hồ cảm giác có người đang gọi nàng.

Hà Hương vươn mình ngồi dậy, mới vừa tỉnh ngủ nàng còn đang mơ hồ.

Nàng dụi dụi con mắt, mới nhìn rõ người trước mắt, nhỏ giọng gọi một tiếng anh trai.

Nàng luôn cảm thấy có nơi nào đó không đúng, nhưng nghĩ về nơi sâu xa thì lập tức cảm thấy hỗn loạn, thế là đành từ bỏ.

"Có đói bụng hay không?" Hà Đại Tráng hỏi.

"Đói bụng."

Hà Đại Tráng vừa hỏi, Hà Hương càng thấy đói bụng, cảm giác bụng mình như có lửa thiêu đốt, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Hà Đại Tráng đưa tay vuốt phẳng lông mày của nàng, ôm lấy nàng rồi nói: "Anh trai mang em đi tìm đồ ăn."

"Anh trai thật tốt."

Hà Đại Tráng kéo Hà Hương ra cửa.

Hà Hương quay đầu lại liếc mắt nhìn, căn phòng cỏ tranh thấp bé mà mờ tối lại làm cho nàng có một loại cảm giác thân thiết không nói ra được.

Tường xây bằng bùn bởi vì nước mưa giội rửa mà trở nên loang lổ, một ít cỏ dại mọc ra từ trên vách tường, tô điểm chút màu xanh cho vách tường đơn điệu.

"Anh trai, chúng ta đi đâu vậy?"

"Chúng ta đi ra sông bắt cá."

"Nhưng mà mẹ nói, không thể ra bờ sông, năm ngoái anh Đại Ngưu chính là chết đuối ở trong sông."

"Không sao, kỹ năng bơi của anh có thể lợi hại hơn Đại Ngưu nhiều." Hà Đại Tráng kéo Hà Hương đi tới một bờ sông.

Vị trí gần bờ sông mọc đầy cỏ lau.

Hà Đại Tráng ngắt một cây rồi đưa cho Hà Hương.

"Em chờ anh ở trên bờ, giúp anh xem quần áo, anh sẽ quay lại nhanh thôi."

Nói xong hắn cởi quần áo, nhảy một cái rồi tiến vào trong nước.

Hà Hương ôm quần áo của anh trai ngồi xổm ở bên bờ, sốt sắng mà nhìn về phía mặt sông.

Sóng trên mặt sông gợn dập dờn, mãi mà không thấy bóng người của anh trai, Hà Hương kìm nén miệng nhỏ, có chút muốn khóc.

Đúng lúc này, một ló ra ngoài từ giữa sông.

"Anh trai." Hà Hương kích động nhảy lên.

Nàng đứng thẳng, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống rồi.

"Tiểu Hương, em nhìn này, đây là làm sao thế?" Chỉ thấy Hà Đại Tráng giơ hai tay lên, một con cá lớn nhảy loạn ở trên tay hắn.

"Là cá, là cá, anh trai thật là lợi hại…" Hà Hương hưng phấn nhảy lên ở bên bờ.

Hà Đại Tráng quăng cá lên bờ, lại đâm đầu vào trong nước.

Hà Hương vừa cao hứng lại có chút sợ sệt mà trông coi con cá đang không ngừng nhảy ở trên đất.

Kỹ năng bơi của Hà Đại Tráng đúng là rất tốt, chỉ chốc lát sau đã bắt được hai con nữa.

Nhưng vào lúc này, Hà Đại Tráng bỗng nhiên nhảy lên từ trong nước, rít gào rồi vọt lên bờ.

"Anh trai, anh làm sao thế?" Hà Hương căng thẳng hỏi.

"Mông, mông…" Hà Đại Tráng nhảy lên.

Hà Hương nhìn về phía mông của hắn, hóa ra là một con cua lớn.

"Khanh khách…" Hà Hương nở nụ cười.

"Đừng cười, nhanh lấy nó xuống giúp anh một chút." Hà Đại Tráng cong mông lên, nói.

"Nhưng mà….Nhưng mà em không dám…" Hà Hương sợ hãi hơi co tay lại.

"Đừng sợ, nó đang kẹp anh sẽ không kẹp em đâu, em nắm lấy nó rồi kéo là được, nhanh lên một chút, đau chết anh rồi."

Hà Hương chỉ có thể lấy dũng khí, kéo một cái, Hà Đại Tráng đau đớn mức rít gào giống như lợn bị giết.

Hà Hương lại nở nụ cười không có tim không có phổi.

Rất nhanh, con cua này đã bị dùng một cây cỏ tranh buộc lại, thành đồ chơi trên tay Hà Hương, bị nàng lôi kéo ở phía sau.

Thời đại này, không ai ăn cua cả, bởi vì không có thịt, còn phí củi lửa.

"Anh trai, anh thật là lợi hại, bắt được thật nhiều cá."

"Thật nhiều cá, em có thể đếm một chút là mấy con không?"

"Một con, hai con, hai con,…"

"Hi hì, anh trai, em không biết đếm số."

"Đã dạy cho em bao nhiêu lần rồi, sao mà em vẫn không biết vậy, phía sau hai là ba."

"Anh trai, em có phải là rất ngốc không."

"Không, tiểu Hương rất thông minh, chính là quá đói bụng rồi."

"Ngày hôm nay mẹ đi làm việc cho người ta, không biết có lương hay không."

"Đợi lát nữa anh sẽ luộc cá cho em ăn."

"Được."

Hai người về đến nhà, mẹ còn chưa có trở lại, hai người xe nhẹ chạy đường quen mà bắt đầu luộc cá.

Tuy tuổi Hà Hương còn nhỏ, thế nhưng vẫn có thể thuần thục nhóm lửa giúp anh trai.

"Anh trai, nếu có thể có ăn mỗi ngày thì tốt rồi."

Hà Hương bưng một bát canh cá, hồng hộc ăn.

"Sẽ có, sau này người người đều sẽ có cơm no, không cần tiếp tục phải đói bụng nữa."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi."

"Vậy em mỗi ngày đều muốn ăn ba bát cơm lớn." Hà Hương giơ chén trong tay lên cao, cao hứng nói.

"Còn có thịt và cá nữa."

"Thịt? Em muốn ăn thịt, em mới không ăn cá, cá không ngon một chút nào."

"Có đúng không? Vậy đưa miếng cá trong bát của em cho anh đi."

"Không cho."

"Nhanh cho anh một chút."

"Không cho đó."

"Hai người các con đang nháo cái gì đó?" Vào lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

"Mẹ."

Hai đứa nhóc hưng phấn nhảy lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment