Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1265 - Chương 1265: Liệt Sĩ.

Chương 1265: Liệt Sĩ. Chương 1265: Liệt Sĩ.

Thời gian thoáng như nước chảy.

Hà Hương lờ mờ theo sát phía sau anh trai, tuy rằng mỗi ngày đều sẽ đói bụng, thế nhưng anh trai đều sẽ nghĩ biện pháp tìm ăn cho nàng, cho nên mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ.

Nhưng mà có một ngày không thấy anh trai đâu nữa.

"Mẹ, anh trai đi đâu rồi, con muốn anh trai, con muốn anh trai…" Hà Hương khóc nháo.

"Tiểu Hương ngoan, tiểu Hương đừng khóc nữa, mẹ dẫn con đi tìm anh trai.”

Mẹ của Hà Hương dắt tiểu Hương đi ra ngoài.

Sau đó bọn họ nhìn thấy nơi đóng quân của bộ đội ở ngoài thôn.

Hà Hương có chút sợ hãi mà trốn ở phía sau mẹ.

Mấy ngày trước nàng đã từng thấy, người trong thôn nói, bọn họ là Bát Lộ, là người tốt, chuyên giết quỷ Nhật Bản.

"Sao thế?"

"Quan trên..."

"Chị dâu, đừng, tôi không phải quan trên gì cả..."

"Hà Đại Tráng, cô nói chính là đứa nhỏ cao cao gầy gò kia sao?"

"Đúng, đúng."

"Hắn là anh trai của cháu." Hà Hương đứng ra từ phía sau lưng mẹ, lấy dũng khí nói.

Rất nhanh, Hà Hương lại nhìn thấy anh trai một lần nữa.

Anh trai mặc một bộ quần áo rộng lớn, nhìn có chút buồn cười.

"Mẹ, tiểu Hương…"

"Đại Tráng..." Mẹ của Hà Đại Tráng nhất thời không biết nói cái gì.

"Anh trai, chúng ta về nhà đi." Hà Hương đi lên trước, kéo tay anh trai.

"Anh không trở về, anh muốn làm Bát Lộ, anh muốn giết quỷ tử." Hà Đại Tráng tránh thoát khỏi tay của Hà Hương rồi lớn tiếng nói.

Tiểu Hương đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mờ mịt, không rõ tại sao anh tải lại không cùng mình về nhà.

Hà Đại Tráng vốn tưởng rằng mẹ sẽ kéo hắn về nhà, không nghĩ tới mẹ lại đưa tay sửa sang lại quần áo giúp hắn.

"Quá lớn rồi, về nhà mẹ sửa lại cho con một chút."

"Mẹ."

"Nhà Lão Hà chúng ta không phải là loại nhát gan, nếu làm Bát Lộ Quân thì phải cố gắng giết quỷ tử, báo thù cho người, giết một người không thiệt thòi, giết hai người con liền kiếm một cái… nhà lão Hà không chiếm tiện nghi của người ta, nhưng cũng không thể bị thua lỗ..."

"Mẹ."

"Đi, về nhà cùng mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon cho con."

Mẹ của Hà Đại Tráng kéo tay của hắn.

Hà Đại Tráng hơi giãy dụa.

"Không có chuyện gì, mẹ đã nói với lãnh đạo của con rồi." Mẹ của Hà Đại Tráng nói.

Hà Đại Tráng nghe vậy lúc này mới mừng rỡ kéo tay em gái đang mờ mịt ở bên cạnh, vui vẻ trở về nhà cùng với mẹ.

Tay nghề của mẹ Hà Đại Tráng rất khéo, sửa đổi quân trang lại vô cùng thích hợp.

Hà Đại Tráng mặc lên người nhìn vô cùng có tinh thần, rất đẹp.

Hà Hương ở một bên cắn đầu ngón tay mặt đầy ước ao, nàng cũng muốn quần áo mới, quần áo của nàng vừa bẩn vừa nát.

Đây là mẹ nàng dùng chính quần áo cũ trước đây của mình đổi cho nàng, thời gian dài đã không còn nhìn ra màu sắc vốn có.

"Tiểu Hương, em không cần ước ao, chờ anh trở lại, anh sẽ làm cho em một bộ đồ bằng vải bông xinh đẹp." Hà Đại Tráng vuốt mái tóc thưa thớt của nàng rồi nói.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, anh trai không lừa tiểu Hương."

Từ sau ngày đó, trong nhà chỉ còn dư lại tiểu Hương, anh trai đi bộ đội rồi. Tiểu Hương từng lặng lẽ đến xem, nhìn thấy dáng vẻ rất vui vẻ của anh trai.

Lại qua mấy ngày, bộ đội bắt đầu hành quân, phải rời khỏi làng, nàng và mẹ đồng thời vội vã đi tiễn đưa anh trai.

"Mẹ, tiểu Hương..."

"Chờ anh trở lại, sẽ mua cho em một bộ đồ bằng vải bông xinh đẹp."

"Anh trai, anh trai..."

Nhìn anh trai đi xa, tiểu Hương đuổi tới, lại bị mẹ kéo lại.

Từ đó về sau, nàng cũng không còn gặp lại anh trai nữa.

Cũng không còn ai bắt cá cho tiểu Hương.

Nàng cũng học được cách tự thức dậy.

Nàng cũng biết rĩ phía sau hai là ba...

...

Nhưng mà tiểu Hương cũng không còn đói bụng nữa, mẹ nói anh trai đi rồi, khẩu phần lương thực trong nhà đủ cho nàng ăn no bụng.

Nhưng mà tiểu Hương vẫn rất nhớ anh trai.

Có anh trai, nàng đồng ý đói bụng.

Thời gian như nước chảy.

Tiểu Hương chậm rãi lớn lên, nàng trưởng thành một cô gái, nàng gả cho người ta, có nhà của mình.

Nàng đã quên anh trai trông thế nào rồi.

Mẹ vẫn luôn nhớ anh trai cũng đã qua đời rồi.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, tiểu Hương có con của chính mình...

Đứa nhỏ lớn hơn, rời khỏi bên cạnh nàng, đi ra ngoài tung hoành thiên hạ.

Nàng già rồi.

Nàng bỗng nhiên nhớ nhà rồi.

Nhớ người anh trai mỗi ngày đều tìm ăn cho nàng.

Tuy rằng nàng đã quên tướng mạo của hắn.

Thế nhưng nàng chính là muốn về nhà, trở lại căn phòng xây bằng bùn và cỏ tranh kia.

Thế là nàng trở lại nhà.

Nhà cũng không thay đổi một chút nào, trên vách tường mọc đầy cỏ dại.

Nàng ngơ ngác mà nhìn căn nhà trước mắt.

"Tiểu Hương."

Có người gọi nàng ở sau lưng.

Hà Hương xoay người lại, sau đó ngây người rồi, anh trai mặc quân trang đứng ở cách đó không xa cười tủm tỉm mà nhìn nàng.

"Anh trai?"

Tất cả ký ức hiện lên giống như là thuỷ triều.

Hà Hương lảo đảo chạy về phía trước.

Thân thể già nua chảy ngược thời gian.

Nàng đã biến thành nhóc con bước đi tập tễnh, một đầu lao vào trong ngực của anh trai.

"Tiểu Hương."

"Anh trai."

Bọn họ giống như lại trở về quãng thời gian ngày xưa.

Anh trai nắm tay của nàng, tập tễnh đi ở trên đường đất trong cái thôn bụi bặm kia.

"Tiểu Hương, em nhìn xem, áo vải bông mà anh trai đã đồng ý với em."

Anh trai lấy ra một chiếc áo bông mới tinh cho nàng, áo vải bông màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.

Anh trai nắm tay của nàng, đi qua con đường trước đó, mãi đến tận khi ánh mặt trời sắp hạ xuống, bọn họ trở lại trước nhà tranh.

"Tiểu Hương."

Anh trai xoay người lại, đứng thẳng người, chào nàng một cái, mỉm cười rồi nhạt dần và biến mất ở trước mặt nàng.

"Anh trai…"

Nước mắt thấm ướt gương mặt của nàng.

"Bà nó, bà nó, bà có phải là gặp ác mộng rồi hay không?"

Hà Hương tỉnh lại từ trong mộng, vừa thay đổi sắc mặt, nước mắt giàn giụa.

Nàng vươn mình ngồi dậy đến, vẫn cảm thấy có chút đau.

"Bà nó, bà đây là làm sao rồi? Đang còn tốt khóc cái gì?" Đinh Tự Cường kỳ quái hỏi.

"Tôi mơ thấy người anh trai đáng thương kia của tôi." Hà Hương nghẹn ngào nói.

"Đã qua bao nhiêu năm rồi, đó chỉ là mộng, có cái gì mà phải khổ sở, được rồi, nhanh tiếp tục ngủ đi." Đinh Tự Cường nói.

Hắn chưa từng thấy anh trai của Hà Hương, nhưng mà trước đó thường xuyên nghe mẹ vợ nói tới.

Sau khi mẹ vợ tạ thế, hầu như đã bị lãng quên hoàn toàn.

Hà Hương đã lớn tuổi như vậy, đã trải qua rất nhiều sinh lão bệnh tử, tâm tình rất nhanh đã bình phục lại.

"Nhưng mà giấc mơ này thật sự là giống như thật vậy, có lẽ tôi sắp chết rồi, anh trai đến đón tôi cùng đi." Hà Hương còn đùa giỡn.

Sau đó nàng chuẩn bị ngủ tiếp, khi ánh mắt đảo qua bên gối, nàng lại sửng sốt rồi.

Bởi vì bên cạnh chính là một chiếc áo bông màu đỏ được gấp chỉnh tề.

"Có lẽ là con dâu làm cho bà, bà quên mà thôi, nhưng mà bà cũng đã già rồi, bộ quần áo này đúng là có chút màu mè."

Ngày thứ hai, Đinh Tự Cường vẫn còn lải nhải, cảm thấy nhất định là bà lão già rồi, tinh thần xảy ra vấn đề.

Nhưng mà lần này Hà Hương không có phản bác hắn, mà là ngơ ngác ngồi dưới ánh mặt trời, trong đầu hiện ra cảnh tượng trong mộng tối hôm qua.

Có lẽ là anh trai đến đón nàng đi cùng rồi, nàng cười nghĩ thầm, đến cái tuổi này, nàng đã không sợ hãi cái chết.

Đúng lúc này, trước cửa truyền đến tiếng ô tô.

"Là ai tới thế?" Đinh Tự Cường có chút ngạc nhiên.

Một chiếc xe màu xanh dừng ở trước nhà của bọn họ.

Con trai Đinh Vĩ Triệu bước xuống từ trên xe, người còn chưa tới trước mặt đã hưng phấn nói: "Mẹ, người của chính phủ đến, nói tìm được hài cốt của cậu rồi, còn được phong liệt sĩ."

Một vị quân nhân vóc người thẳng tắp, nghiêm túc nâng một hộp tro cốt bước xuống từ trên xe, đi tới trước mặt Hà Hương.

Trên tro cốt được phủ một lá cờ đỏ năm sao mới tinh.

Trên cờ đỏ còn đặt một tấm hình.

Một vị thiếu niên đứng ở dưới cây bạch dương, kính lễ nhìn về phía trước.

"Anh trai…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment